Chương trước
Chương sau
Nghe được cái âm thanh kia, Lộng Ngọc không khỏi giật mình kinh hãi, nháo nhác nhìn xung quanh.

Ở chỗ này bất quá chỉ có một mình nàng, lại thêm một kẻ bất tỉnh, tự nhiên toát ra một cái giọng nói, để cho Lộng Ngọc đương nhiên sợ hãi.

"Không cần nhìn, là ta". Thanh âm lười nhác kia lại vang lên.

Lúc này, Lộng Ngọc mới là tỉnh táo lại mà nhìn xuống, chỉ thấy không biết từ bao giờ, cái kia vốn dĩ bất tỉnh nam tử đã mở ra ánh mắt nhìn nàng.

"Ngươi tỉnh rồi". Lộng Ngọc ban đầu còn có chút bối rối, thế nhưng là rất nhanh lấy lại bình tĩnh, có chút ấp úng nói ra.

Doanh Thiên cười cười, lắc đầu mà nói:"Ta vốn dĩ không có bất tỉnh, làm sao tỉnh đây".

Nghe vậy, Lộng Ngọc khuôn mặt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, hốt hoảng nói ra:"Ngươi nói ngươi không bất tỉnh, vậy những ngày này, ngươi đều nghe hết rồi".

"Nghe không xót một chữ". Doanh Thiên chăm chú nhìn nàng, gật đầu trịnh trọng nói.

Nhìn thấy hắn bộ dạng kia, Lộng Ngọc cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể tức giận chỉ tay cả ngày không thốt lên nổi một câu:"Ngươi... ngươi...... Đã không có bất tỉnh, làm sao còn giả vờ bất tỉnh đây".

"Ta không có giả vờ, là các ngươi một đám tự tìm đến chỗ này, làm phiền ta". Doanh Thiên một bộ không chút suy nghĩ, nhàn nhạt nói ra.

"Hừ". Lộng Ngọc hừ giận một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:"Còn khiến người ta lo lắng cho ngươi đây".

Thời điểm này, Doanh Thiên ánh mắt chăm chú nhìn nàng, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng:"Vốn dĩ muốn dốc lòng đi tìm, không nghĩ tới lại như vậy dễ dàng".

"Ngươi không có bất tỉnh, vì sao còn muốn nằm nơi này bẩn thỉu". Lộng Ngọc có chút khó hiểu nói ra. Theo nàng nghĩ, nếu như hắn không có bất tỉnh, thì đã sớm đi ra chỗ bùn lầy này, dù sao không có ai muốn nằm mãi trong bùn lầy như vậy. Dù sao hắn cũng là cao quý Thánh Tộc.

"Tắm bùn, chính là tốt cho da". Doanh Thiên mỉm cười, hờ hững đáp.

Nghe được vậy, Lộng Ngọc không khỏi bĩu môi thầm nghĩ:"Quỷ mới tin ngươi".

Nàng đương nhiên biết, Doanh Thiên nhất định có lý do, cho nên hắn mới nằm lâu như vậy, bất quá hắn không muốn nói, nàng cũng không hỏi.

"Đúng rồi, ta tên gọi là Lộng Ngọc, ngươi đâu?".

"Doanh Thiên".

"Doanh Thiên?, tên thật lạ". Lộng Ngọc lẩm bẩm. Đối với nàng mà nói, Doanh Thiên cái danh tự này, quả thật vô cùng lạ lẫm, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng căn bản chưa có nghe qua ai có chữ Thiên trong danh tự. Hoặc là nói, ở Ám Giới này, chữ Thiên rất hiếm.

Tại thời điểm Lộng Ngọc còn đang suy nghĩ vu vơ, Doanh Thiên thanh âm lại lần nữa vang lên:"Nha đầu, lui xa một chút".

Nghe vậy, Lộng Ngọc không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng lui xa. Nàng thậm chí cũng không biết vì sao lại nghe lời Doanh Thiên như vậy, chỉ biết rằng, hắn lời nói có một loại mị lực, rất khó để cho người ta có thể kháng cự, hoặc là nàng không thể kháng cự.

Chỉ thấy lúc này, Doanh Thiên vậy mà chậm rãi từ dưới bùn ngồi dậy. Bất quá chỉ là một cái ngồi dậy động tác mà thôi. Thế nhưng là ở bên trong cơ thể của hắn lại bạo phát đi ra ầm ầm âm thanh chấn động, tựa như có đại địa băng nổ, hằng tinh bạo tạc một dạng. Một loại dư ba tán ra, đem không gian xung quanh hắn mười trượng đều nổ tung.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lộng Ngọc không khỏi giật mình, có thể phá vỡ không gian, đây tuyệt đối cần có cường đại tu vi mới có thể làm đến.

Lấy nàng hiện tại tu vi, dốc toàn lực đều không có gây nên một gợn sóng không gian, chứ đừng nói là có thể phá vỡ.

Kỳ thật vừa rồi, chỉ là Doanh Thiên đem cơ thể của hắn giãn gân cốt một chút mà thôi. Bởi vì hắn lúc trước bị thương rất nặng, huyết nhục tiêu tán, xương cốt đều vỡ vụn. Nhờ có Sinh Mệnh Tổ Phù cho nên mới đúc lại thân thể mới, cần phải khởi động một chút.

Chỉ thấy lúc này, Doanh Thiên đã đứng lên, hắn trên người bùn đất tựa như nước chảy một dạng, tự động trôi đi sạch sẽ, để lộ ra hắn thân thể cân đối kia.

Doanh Thiên dáng người cao tiêu chuẩn, làn da sáng như ngọc không chút tì vết, hắn khuôn mặt thanh tú trẻ trung, có thể xưng là tuyệt thế mĩ nam tử, để cho nữ nhân đều thấy ghen tỵ, nam nhân cũng đều có thể ưa thích, hắn trên người có một loại tà mị, hấp dẫn hết thảy người khác.

Lúc này, Doanh Thiên trên người lượn lờ hắc quang, mái tóc trắng như thác bạc rủ xuống khuôn mặt, toàn bộ như một bức tranh tuyệt hảo, hắn lúc này giống như là Chân Tiên giáng trần, mặc dù tại bùn bẩn, bất quá vẫn là thanh khiết cao cao tại thượng, không chút nhiễm bụi.

Lộng Ngọc không khỏi ngây người nhìn một màn này, nàng ánh mắt bị hắn hấp dẫn, không chút muốn rời đi.

Lộng Ngọc trong tâm trí lúc này, chỉ có Doanh Thiên tại, nàng luôn có cảm giác, giống như là bị Doanh Thiên lôi kéo một dạng.

Vô thức, Lộng Ngọc chậm rãi bước tới, hai tay không khỏi ôm lấy bờ vai săn chắc kia, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sát Doanh Thiên khuôn mặt.

Doanh Thiên ánh mắt hứng thú nhìn nàng, ngón tay nâng cằm Lộng Ngọc lên, nhỏ giọng nói:"Mê luyến ca?".

Bị Doanh Thiên nói câu này, Lộng Ngọc không khỏi giật mình tỉnh lại, vội vàng lùi lại một bước, xấu hổ cúi xuống.

Thế nhưng là, nàng khuôn mặt, rất nhanh liền đỏ bừng, bởi vì lúc này mới nhớ ra, Doanh Thiên là không có mặc y phục.

Nhìn thấy không nên nhìn đồ vật, lấy nàng tính cách nhất định là xấu hổ muốn chết.

Lúc này, hết thảy vừa rồi cảnh tượng đều biến mất, Doanh Thiên khuôn mặt vẫn là thanh tú, bất quá không còn là cái kia tuyệt thế mĩ nam. Hắn trên người loại cao cao tại thượng khí tức kia cũng đều biến mất, khiến cho hắn trở nên bình thường.

Lộng Ngọc chạy tới bên cạnh cái cây, ném cho hắn một cái bọc vải đựng y phục, không có quay đầu lại, ấp úng nói:"Ngươi.... mau mặc y phục vào".

Doanh Thiên chỉ là lắc đầu cười, chậm rãi đem trong bọc y phục lấy ra, mặc vào.

Bất quá, hắn còn chưa có mặc xong y phục, thì một tiếng cười lạnh vang lên:"Ta nói không sai, nàng ta quả thật là làm sự tình bẩn thỉu".

Chỉ thấy lúc này, ở bên kia một đám tám người đi tới. Nhìn y phục bọn hắn, hẳn là cùng Lộng Ngọc xuất thân Huyền Ảnh Ma Tông. Bất quá chủng tộc không giống.

Nếu Lộng Ngọc là Huyền Ma Tộc, thì đám người này, từ Linh Ma Tộc, Viêm Ma Tộc, Ngân Ma Tộc,..... Đều có.

Bọn hắn trên người đều có đặc điểm nhận dạng riêng.

Nếu như Viêm Ma Tộc mái tóc là một ngọn lửa xanh, vậy Ngân Ma Tộc bọn hắn toàn thân đều có một màu ngân sắc, rất dễ dàng phân biệt.

Nhìn thấy những người này đi tới, Lộng Ngọc sắc mặt không khỏi biến đổi, lại có chút chán gét nói ra:"Tú Ảnh, các ngươi tới đây làm gì".

Chỉ thấy ở bên kia, Tú Ảnh làmột cái nữ tử Linh Ma Tộc có chút yêu mị, nàng đôi mắt toát ra hồng sắc, kiều diễm cười nói:"Hắc, ta chỉ là muốn cho bọn hắn thấy, thường ngày giả bộ ngây thơ Lộng Ngọc, cũng bất quá là một cái dâm tà nữ tử".

"Ngươi... Ngươi nói bậy cái gì. Ta làm gì dâm tà". Nghe được Tú Ảnh nói, Lộng Ngọc đều không khỏi có chút bực tức mà đáp.

Tú Ảnh ánh mắt khinh thường, chỉ chỉ Doanh Thiên, hướng sau lưng nàng mấy người nói:"Các ngươi nhìn, nàng ta khuôn mặt đỏ bừng, tên kia còn chưa có mặc xong y phục, nam nữ ở chỗ vắng vẻ này, thử hỏi còn có thể làm gì".

Đăng sau Tú Ảnh mấy người, đều là gật gù, có người thậm chí không tin mà nói:"Thật không nghĩ tới, nàng ta thường này giả vờ ngây thơ, vậy mà lại là một cái dâm dục nữ nhân, hắc hắc".

"Nếu như không chịu được, ta có thể thay hắn thỏa mãn muội nha, ha ha".

"Mấy tháng này ngày nào nàng ta cũng đều một mình biến mất, hóa ra là ra tới đây cùng nhân tình làm chuyện bỉ ổi".

"..."

Tú Ảnh là một cái Huyền Ảnh Ma Tông đệ tử, nàng ta thiên phú tư chất rất cao, tu vi trong số đệ tử cũng là rất mạnh.

Chỉ là nàng ta vỗn dĩ rất căm gét Lộng Ngọc, cho nên nhiều lần cùng nàng khó dễ.

Cách đây mấy tháng, từ sau khi từ Vân Mộng Trạch trở về, nàng phát hiện Lộng Ngọc thường xuyên đi nội các mua đồ, mà lại mua rất nhiều, sau đó biến mất.

Sinh nghi, cho nên nàng mới theo dõi Lộng Ngọc, liền phát hiện Lộng Ngọc ngày nào cũng tới gặp cái nam tử kia. Cho nên hôm nay muốn dẫn người tới, để cho Lộng Ngọc mất hết mặt mũi.

Từng tiếng chế giễu cùng tiếng cười vang lên, để cho Lộng Ngọc cũng không thể nói gì, nàng một cái miệng, cãi không lại tám người.

"Các ngươi, các ngươi nói bậy bạ cái gì, câm mồm cho ta". Lộng Ngọc giống như sắp khóc, nghẹn giọng nói ra.

Nàng từ nhỏ, mặc dù chịu nhiều khổ cực, thế nhưng là cũng chưa từng bị như thế này nhục nhã. Bị người ta vu khống.

"Từ đâu đến đàn cẩu, sủa ầm ĩ như vậy". Doanh Thiên mặc vào y phục, chỉnh tề lại một chút, thản nhiên mà nói ra.

Nghe được Doanh Thiên nói chính mình là cẩu, khiến cho tám người kia không khỏi giận dữ.

"Tiểu tử, ngươi nói cái gì, muốn chết sao".

"Hắc, theo ta nên giết hắn, sau đó.... hắc hắc.... ". Một cái nam tử Viêm Ma Tộc ánh mắt lộ ra sát ý, sau đó không khỏi dâm tà nhìn tới Lộng Ngọc, lộ ra vẻ thèm thuồng.

"Dù sao nơi này là Vân Mộng Trạch, ai sẽ biết nàng vì sao chết".

Hiển nhiên, những kẻ này là muốn giết người.

Tú Ảnh cười lạnh nói ra:"Hắc, ngươi không phải là Huyền Ảnh Ma Tông đệ tử, vậy nhất định là U Thần Điện thám thính nội gián, Lộng Ngọc phản bội tông môn, cấu kết U Thần Điện, tội đáng muôn chết".

Nghe được Tú Ảnh câu nói này, phía sau mấy người đều là hiểu ý, lộ ra nụ cười dữ tợn.

Coi như bọn hắn bị phát giác, liền có cái cớ này, ai có thể làm gì bọn hắn, muốn xác thực, người đã chết làm sao xác thực đây.

Có dạng này lý do, bọn hắn hôm nay, là có thể giết người, lại có thể chà đạp mỹ nhân không chút vướng bận.

Tú Ảnh cười lạnh, nàng vốn dĩ ban đầu chỉ là muốn cho Lộng Ngọc mất hết mặt mũi, thế nhưng là bây giờ lại khác, nàng muốn giết người, muốn nhổ đi một cái gai trong mắt mình.

"Các ngươi cứ từ từ hưởng thụ, ta đi trước". Tú Ảnh bỏ lại một câu, sau đó quay người rời đi.

"Sư tỷ yên tâm, bọn ta nhất định làm gọn gàng". Một cái nam tử cười nịnh nọt với Tú Ảnh.

Tú Ảnh quay đi về sau, nàng ta trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, kỳ thật, nàng đối với những dạng này nam nhân đều vô cùng kinh tởm, chỉ là vì bọn hắn nghe lời, mới khiến cho nàng sử dụng.

Tú Ảnh rốt cuộc rời đi.

Lúc này, một cái Ngân Ma Tộc nam tử xoa xoa bàn tay, nói ra:"Trước giết hắn, sau đó lại hưởng thụ nàng".

"Hắc hắc, tiểu sư muội, ngươi đây là cấu kết U Thần Điện nha, bọn ta là thanh lý môn hộ".

Lộng Ngọc đã là nổi giận vô cùng, nàng chưa bao giờ chịu qua như vậy uất ức. Bất quá nàng không có sợ hãi. Bởi vì nàng biết, Doanh Thiên nhất định có thể đem đám người này giải quyết, dù sao hắn là Thánh Tộc.

Về phần đám người này, bao gồm cả Tú Ảnh, bọn hắn vốn dĩ không có nhận ra Doanh Thiên là Thánh Tộc.

Dù sao Thánh Tộc rất ít khi lộ diện, người thường muốn diện kiến bọn hắn, đều là vô cùng khó khăn.

Coi như là Huyền Ảnh Ma Tông chư vị Trưởng Lão, thậm chí Tông Chủ cũng chỉ thấy qua Thánh Tộc mấy lần mà thôi.

Về phần đám đệ tử bọn hắn, chính là không cần phải nói. Thánh Tộc đặc điểm nhận dạng, cũng cần phải xem xét trong thư tịch ghi chép mới có thể biết đến. Mà lấy đám người này tính cách, căn bản không có đọc qua thư tịch.

Dù sao Ám Giới chư tộc có đến cả ngàn,trong đó không ít tộc tộc nhân thưa thớt, không nhận ra cũng là bình thường.

Ngay lúc này, bốn cái hướng Doanh Thiên đi tới, bọn hắn rút ra binh khí, rất có thư thái chém gọn Doanh Thiên.

Chỉ là Doanh Thiên thần thái bình thản, hắn liếc nhẹ đám người này một cái nói ra:"Để một cái nữ nhân sai bảo, các ngươi cũng không cần thiết sống".

"Hắc, chết đến nơi còn mạnh miệng, tiểu tử.. Chịu chết". Bốn kẻ kia vung lên binh khí, hắc ám chi lực dồn tới, chém về phía Doanh Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.