Chương trước
Chương sau
Bộ Linh Thánh thi thể này chính là Nhật Nguyệt Thần Giáo một vị Linh Thánh, vị này Linh Thánh bị người ta đánh nổ tung đầu, chỉ còn lại một cỗ thi thể rớt xuống. Có mấy người nhận ra vị này Linh Thánh đều đau lòng hô lên “Là Sư Hầu Linh Thánh, bọn hắn vậy mà giết Sư Hầu Linh Thánh”.

Ngay lúc này một cái thanh âm lạnh lùng truyền tới. “Vậy ra là trốn ở đây, hắc hắc lần này xem các ngươi chạy đi đâu”.

Tất cả mọi người trên khoang thần hạm đều nhìn lên, chỉ thấy đứng đó một vị hắc bào lão giả, hiển nhiên kẻ vừa rồi giết sau đó ném Sư Hầu Linh Thánh xuống dưới chính là hắn.

Hắc bào lão giả này tất nhiên cũng là một vị Linh Thánh đỉnh cao, hắn trên thân mang một cỗ khí tức âm trầm, rõ ràng là một kẻ giết người như ngoé, tuyệt không phải hạng người tốt lành gì.

Khi nhóm người trên Khoang Thần Hạm này bại lộ, chiến đấu dần dần ngưng lại, sau đó 2 bên từ từ rút về phía mình trận doanh. Bởi vì bọn hắn nhìn thấy một người, chính là vị kia Thiết Thần, mặc dù hắn bị trọng thương, thế nhưng dù sao hắn vẫn là thần, mà bọn hắn hiểu rõ Thần ý vị như thế nào, thế nên bọn hắn tuyệt không dám vọng động. Chỉ có thể tạm dừng chiến đấu lại.

Lúc này Băng Tôn Giả bay tới gần, sau đó nhìn chằm chằm vào Thiết Thần, hắn cười lạnh nói “Các ngươi cũng không cần phải sợ hãi, mặc dù hắn là thần, thế nhưng đã bị thương thế vô cùng nghiêm trọng, tuyệt không thể động thủ, Xem ra hôm nay bọn ta lại có vinh dự đồ thần nha”.

Nge Băng Tôn Giả nói như vậy, bên dưới thuyền ai nấy đều vô cùng sợ hãi, bởi vì bọn hắn rõ ràng, Thiết Thần của bọn hắn đúng là không thể động thủ, như vậy hôm nay bọn hắn chắc chắn liền chôn thây ở nơi này.

Thiết Thần ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn về phía Băng Tôn Giả sau đó nói “Lấy một cái Thông Thần Nhị Trọng Thiên lại dám nói như ngươi đã nhìn thấu ta, ngươi chắc chắn?”.

Băng Tôn Giả nge vậy ánh mắt có chút ngưng lại, hắn có thông tin chính xác là vị này Thiết Thần không thể động thủ, hắn rất tin tưởng thông tin này, thế nhưng là đối mặt với một vị Thần, hắn liền không dám chắc như vậy, dù sao đối phương cũng là Chân Thần, không phải hắn loại cường giả Thông Thần này có thể suy đoán.

“Ngươi cũng không cần tỏ ra thần bí, nếu ngươi có thể động thủ, còn núp ở chỗ này sao” Băng Tôn giả thăm dò.

Lấy Thiết Thần trí tuệ, làm sao k nhìn ra là hắn đang thăm dò mình thế nhưng hắn thật thà đáp “Đúng là ta không thể động thủ, nếu động thủ thì hôm nay ta chết chắc”.

Câu này đi ra làm cho tất cả người trên hạm đều nhốn nháo, làm sao có thể nói toẹt ra như vậy, cho dù ngươi không thể động thủ là thật thế nhưng cũng k cần phải nói ra như vậy chứ, một khi nói ra bọn hắn sẽ không còn cố kị mà tấn công vào. Khi ấy tất cả liền chết.

Thế nhưng câu tiếp theo lại làm cho bọn hắn yên lặng trở lại. “Mặc dù ta không thể động thủ thế nhưng là có thể tự bạo Thần Nguyên”.

Câu này đúng là một gáo nước lạnh tạt lên tất cả người ở đây. Tự Bạo Thần Nguyên nha, đây tuyệt đối là huỷ thiên diệt địa, Băng Tôn giả nge vậy ánh mắt liền trở nên trầm xuống. Hắn rõ ràng Thần Nguyên tự bạo là cỡ nào khủng bố, hắn đã từng chứng kiến qua một vị Thần Tự bạo Thần nguyên, uy lực có thể khiến một toà tiểu thế giới tan thành mây khói. Mặc dù Cực Huyền Giới là đại thế giới, thế nhưng là phương viên mấy trăm vạn dặm cũng sẽ vì thế mà bốc hơi, bọn hắn tuyệt không chạy thoát.

Băng Tôn giả đã có chút lưỡng lự, bởi vì hôm nay hắn tới đây chỉ có một mục đích duy nhất là lấy được một phần món đồ kia về, không nhất thiết phải liều mạng ở đây. Nghĩ vậy hắn liền lùi lại hô lớn. “Kim Huynh, việc này nên do huynh tới giải quyết, ta có chút không làm chủ được nha”.

Từ phía xa Kim Nguyên Soái nge vậy liền hừ lạnh “Tham sống sợ chết”.

Băng Tôn giả nge được, thế nhưng là hắn không có chút nổi giận, thay vào đó là aa cười nói “Nếu như Kim Huynh k sợ chết vậy liền xin mời”.

“Ta khuyên các hạ không cần tự bạo” Kim Nguyên Soái vừa nói vừa lấy ra một chiếc kính.

Thiết Thần nhìn thấy chiệc kính này ánh mắt có chút co rụt lại “Địa Thần Binh”

“Thế nào, lấy món đồ này liền có thể áp chế ngươi tự bạo uy lực xuống mức nhỏ nhất” Kim Nguyên Soái tự tin nói.

Thế nhưng vị kia Thiết Thần lại bình tĩnh “Ngươi thật cho rằng dựa vào ngươi chút thực lực ấy có thể khởi động Địa Thần Binh sao, Địa Thần Binh là thần khí chỉ có Tượng Thần cấp Thần Tôn mới có thể rèn ra, đây là đồ vật mà chỉ có Thần Vương mới có thể phát huy uy lực, ngươi thật cho rằng ngươi có thể phát huy uy lực của nó”.

Kim Nguyên Soái có chút không trả lời được, dù sao lấy hắn cái này phàm nhân liền không hiểu được tại trên thần giới kia có những gì, hắn đã tiếp xúc với thần khá nhiều, thế nhưng là cấp bậc trên thần giới kia hắn hoàn toàn có chút mù tịt.

Kim Nguyên Soái hừ lạnh “Chờ đi, đợi ta giết xong hết người của ngươi, rồi sẽ có người đến thu thập ngươi”. Nói xong quay người rời đi, buông lại một câu “Vậy chặt bọn hắn, rồi sẽ có người tới thu thập hắn “.

Trên khoang Thần Hạm, Thiết Thần nắm tay có chút co chặt lại, hắn thì thào “Địa Thần Binh, xem ra còn nghiêm trọng hơn nhiều so ta tưởng, lần này xong”. Trong nội tâm hắn hiện tại tương đương uỷ khuất, năm xưa hắn cũng như vậy từ phàm nhân đi lên, mơ ước thành thần, thế nhưng là từ sau khi thành thần, hắn liền nhanh chóng nhận ra, cho dù thành thần rồi cũng nhiều khi thân bất do kỷ, hắn nhận ra, thành thần cuộc sống so với phàm nhân còn muốn khó khăn, hiện tại đây hắn bị mấy cái phàm nhân khi dễ cũng không thề làm gì. Còn điều gì so với đây uỷ khuất.

Lúc này Kim Nguyên Soái đã ở bên cạnh Huyết Thần trận, nhìn vào trận lúc này chỉ thấy Tả Lãnh Thiền đang đau khổ chống đỡ ở đó. Hắn lúc này máu me đầy người, khắp người đều là thương thế. Phải biết hắn đây là đã đủ cường đại, lấy Thông Thần Tam trọng thiên tu vi có thể chống đỡ được lâu như vậy liền không tầm thường chút nào.

Tả Lãnh Thiền tay cầm một thanh loan đao, thanh loan đao này cũng là một kiện thần khí, thế nhưng đây chỉ là thần khí bình thường, dựa vào thanh thần khí này hắn mới có thể chống đỡ đc lâu đến vậy, đổi lại là một người khác liền đã thân tử đạo tiêu từ lâu.

Kim Nguyên Soái nhìn Tả Lãnh Thiền cười lạnh nói “Thế nào, liệu ngươi có thể chống đỡ được bao lâu”.

Tả Lãnh Thiền mặc dù trên người thương thế, thế nhưng là khuôn mặt hắn vẫn kiên nghị đáng phục “Ta còn chống đỡ được dài, thế nhưng các ngươi có thể sao”.

Lúc này Kim Nguyên Soái mới nhìn lại thì đã thấy hơn 80 vạn quân bày trận lúc này cũng đã mệt nhoài. Lấy bọn hắn tu vi liên tục thúc giục trận pháp thời gian dài như vậy cũng là quá sức. Thấy cảnh này Kim Nguyên Soái cũng có chút khâm phục Tả Lãnh Thiền, đổi lại là hắn vào trận thì đã chết không biết bao nhiêu lần r. Dù sao Tả Lãnh Thiền cũng hơn hắn 2 cái trọng thiên tu vi, đây là khá lớn khoảng cách. Đừng nhìn chỉ là 2 cái khoảng cách, liền xem như 10 tên như Kim Nguyên Soái cũng tuyệt đối đánh không lại Tả Lãnh Thiền.

Kim Nguyên Soái rốt cuộc không chần chờ nữa, hắn muốn động thủ. Đem ra chiếc kính Địa Thần Binh kia, đoạn nói “Đây là Huyền Minh Kính, một kiện Địa Thần Binh, hôm nay liền dụng nó chém ngươi”.

Tả Lãnh Thiền ánh mắt liền co rụt lại, hắn biết Địa Thần Binh là ý vị gì, đây là Thần Khí mà Thần Vương chuyên dùng. Mặc dù hắn biết Kim Nguyên Soái cố hết sức cũng chỉ có thề kích ra một tia cỏn con uy lực mà thôi. Thế nhưng cho dù là một tia cỏn con Địa Thần Binh cũng không phải hắn dạng này Thông Thần cảnh có thể chống đỡ.

Chỉ thấy Kim Nguyên Soái thúc dục Huyền Minh Kính, lập tức chiếc kính này bay lên cao, sau đó trên kính bắt đầu phát ra thần quang chói chang. Thần quang này thật sự quá chói lọi, nó liền giống như một mặt trời thứ 2 vậy, bất cứ ai nhìn vào nó đều nhức nhối con mắt. Cho dù lấy tu vi Thông thần cũng không có cách nào nhìn thẳng vào chiếc kính này. Cùng lúc đó là Vô Tận thần uy bạo tạc ra, giống như là hồng thuỷ thần uy trong chốc lát liền bao trùm lấy vùng không gian này. Chỉ thấy vô số cường giả đang lơ lửng trên không bị thần uy ép cho rơi xuống. Lúc này chỉ có một mình Kim Nguyên Soái còn ở đó. Dù sao hắn là người thúc dục thần binh nên không bị ảnh hưởng.

Một lát sau, thần quang tán đi, mọi người nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy Huyền Minh Kính vẫn ở đó, yên lặng xoay tròn, hơn nữa là im lặng đến đáng sợ. Cả vùng không gian này giống như âm thanh đều biến mất. Những tiếng vang chiến đấu. Những giọng nói của những người xung quanh đều biến mất. Cả vùng không gian này chính là như vậy yên lặng vô cùng.

Cuối cùng từ Huyền Minh Kính đi ra một tia ánh sáng nhỏ bé vô cùng, tia sáng này chỉ cỡ một sợi tóc, thế nhưng đối diện tia sáng này là Tả Lãnh Thiền hiện tại chính là sởn hết cả gai ốc. Nháy mắt, tia sáng kia chiếu lên mi tâm hắn. Mặc cho hắn trốn tránh thế nào. Mặc cho hắn lấy thần binh che lại, tia sáng kia như xuyên thấu tất cả chiếu tại trên mi tâm hắn. Giống như là muốn đen hắn đánh dấu lại. Sau đó trên kính xuất hiện một quang cầu, quang cầu này từ kính đi ra. Lấy một tốc độ vô cùng chậm chạp đi theo tia sáng kia dần dần hạ xuống.

Ngay tại quang cầu kia hạ xuống, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy giống như là quang cầu kia đang rơi về phía bọn hắn. Quang cầu cứ nhích thêm một bước, bọn hắn lại cảm nhận được tim mình ngẹt lại. Có kẻ yếu kém chịu không được liền vỡ tim mà chết.

Thấy vậy vô số người đều sợ hãi chạy ra xa. Không dám nhìn lại.

“Đây là thủ đoạn gì, lại đáng sợ như vậy” Có người chạy ra xa mới thờ dài một hơi sợ hãi nói.

“Đây chính là Thần thủ đoạn nha, cho ngươi gặm nhấm nỗi sợ tử vong đến gần. Thật chậm rãi”

“Hắn đỡ được sao”

“Đùa gì chứ, đây là Địa Thần Binh, liền xem như thần dưới một chiêu này cũng chỉ có chết, đừng nói là hắn”.

Tả Lãnh Thiền lúc này chỉ cảm thấy giống như là có trăm toà đại sơn đang ép lên vai mình. Hắn k cách nào cử động, chỉ có thể giương mắt nhìn quang cầu kia tới gần. Hắn đã cảm nhận được tử vong khí tức rồi, hắn lúc này thậm chí muốn quang cầu kia lập tức giết hắn đi. Còn hơn là như vậy từ từ. Không phải là hắn đạo tâm sợ hãi. Mà là Huyền Minh Kính có một tác dụng là Khiến cho người đối diện nó rơi vào hoảng loạn.

Lúc này, quang cầu kia chỉ còn cách Tả Lãnh Thiền 2 thước mà thôi. Mắt thấy mình hẳn chết chắc. Tả Lãnh Thiền cũng liền không chống cự, hắn nhắm mắt lại, thản nhiên đón lấy cái chết.

Từ phía trên khoang thần hạm, Tử Nghiên nhìn cảnh này mà lòng nàng như thắt lại, Tả Lãnh Thiền đối với nàng chính là có công ơn phụ mẫu. Hắn nuôi nấng nàng từ nhỏ. Hiện tại nhìn hắn sắp bị giết, nàng có xúc động muốn khóc.

Thế nhưng ngay lúc này trong đầu nàng hiện ra hình bóng một cái nam tử. Bất chấp tất cả, nàng chính mình cũng liền không để ý xung quanh, nàng xông ra khỏi khoang Thần Hạm mặc cho những người khác ngăn cản. Nàng đứng đó, Hô lớn “Ta Đồng ý, hãy cứu chúng ta”.

Giọng nói của nàng vang vọng khắp nơi đánh vỡ sự yên lặng này. Lúc này vô số người nhìn về phía nàng. Cười lạnh “Hắc hắc, muốn ai cứu sao, tình huống này lại có ai dám cứu các nàng”.

“Thật xinh đẹp nữ tử nha, không biết liền tiện nghi vị nào đây”

“Hẳn là Bạch Vũ công tử đi, hắn đã chấm nàng ta từ trước”.

“Đáng tiếc nha, một cái hồng nhan”.

...

Tại một chỗ vắng vẻ, Doanh Thiên mỉm cười hài lòng, sau đó quay sang nói với Hồng Nguyệt “Nha đầu, có hay không muốn học một chiêu”.

Nge vậy Nguyệt nhi mắt sáng lên ôm chặt lấy đùi Doanh Thiên hỏi “Thật sao, sư tôn chiêu đó có lợi hại không”.

“Ân, rất lợi hại, chính là vô địch thiên hạ” Doanh Thiên một bộ vô sỉ cười ha hả.

“Là Chiêu gì”

“Một chiêu này gọi là ‘Y Thủ Che Thiên’ “. Nói đoạn Doanh Thiên liền đem cánh tay mình nâng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.