Mục đích của Thiệu Huyền không phải là cứ đi thẳng lên núi, anh chỉ muốn lên núi một chút, sau đó men theo con đường đá nhỏ đi ra phía sau lưng núi. 
Đến được mặt sau của núi, anh đưa mắt nhìn xa, đập vào mắt là một dãy núi dài trùng điệp không nhìn thấy điểm kết thúc. Những ngọn núi trọc không có nhiều cây cối là nơi được các chiến sĩ trong bộ lạc dùng làm nơi tập luyện, cũng là nơi cung cấp nguyên liệu làm vũ khí đồ đá của các thợ săn, đá ở đó không phù hợp để thực vật phát triển, nhưng lại rất thích hợp để tập luyện. 
Nơi Thiệu Huyền đang đứng là một bãi đá vụn, đám đá vụn này không phải do tự nhiên tạo ra mà là do con người đập vụn, những viên đá có thể sử dụng và gia công đều đã bị người của bộ lạc nhặt đi, còn lại đều chỉ là mảnh vụn vô dụng, nên bình thường không ai đến đây. 
Xung quanh rất an toàn, nhưng vẫn có thể nghe tiếng ầm ầm phát ra từ các ngọn núi gần đó, Thiệu Huyền vẫn chưa tận mắt nhìn thấy các chiến sĩ tô-tem tập luyện thế nào, nhưng nghe nói khi họ tập luyện thì sức phá hoại rất lớn, khiến cho đám người có thể trạng yếu ớt như Thiệu Huyền không dám đến gần, vì số người tò mò đến gần quan sát rồi vô tình bị thương thật sự không ít. 
Thu tầm mắt lại, Thiệu Huyền buông sợi dây buộc chó bện bằng cỏ trong tay ra rồi nói: “Đi ăn ‘mì” của mày đi.” 
Caesar nãy giờ đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-chien-ky/2228430/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.