Tuy là nghi ngờ, nhưng Thầy Mo cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục làm những việc khác. 
Không đông đúc ngàn người như hoạt động Tế Bái, mỗi lần đi săn cũng chỉ có tầm hai trăm người, những người bị thương của lần săn trước, những người sinh con, bận chăm sóc người thân, sức khỏe không tốt, hay bận những việc khác đều không bị liệt vào đội săn. Thế nên, tuy rằng ở chung một đội nhưng số người tham dự mỗi lần đi săn đều khác nhau. 
Sau khi mấy người Lang Hạ vào trong đều tự giác bước vào đứng ở vị trí vốn có của họ, Thiệu Huyền đứng ngay cạnh bên.  
Đứng trước đội săn là những nhân vật quan trọng của đội, hơn mười người trong đó có Mạch. 
Thầy Mo đứng bên lò sưởi, trên tay cầm một chén đá, bên trong chứa một số nguyên liệu màu thực vật, có màu xanh đen. 
Đi đến bên cạnh từng chiến sĩ, vẽ hoa văn lên mặt họ.  
Hoa văn giống với hoa văn totem khi xuất hiện, Thầy Mo vừa vẽ vừa niệm gì đó trong miệng, Thiệu Huyền nghe không rõ, cho dù có nghe được thì anh cũng không hiểu nó có nghĩa gì. 
Không phải người nào trong đội săn cũng được vẽ hoa văn lên mặt, những người có tư cách là những nhân vật quan trọng đứng trước mà thôi. Lúc này biểu cảm trên mặt họ rất chăm chú, nghiêm túc, dường như đang thực hiện một nghi thức thần thánh nào đó vậy. 
Nhìn lại gương mặt của đám người Lang Hạ, trong mắt họ ngập tràn sự ngưỡng mộ, chắc là nghĩ thầm một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-chien-ky/2228369/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.