Bộ lạc Viêm Giác. 
Cuộc sống trong bộ lạc vẫn bình yên và yên ả như mọi khi. 
Sáng sớm, Lão Khắc đã vứt cho Caeser một cục thịt xương sau đó lấy vũ khí đá ra ngồi mài. Trông vẫn như mọi ngày, không có biểu cảm gì nhiều, cũng rất ít nói. Thế nhưng người quen có thể nhìn ra mấy ngày nay Lão Khắc không chú tâm cho lắm. Nhìn cái hộp gỗ đựng phế liệu trong góc phòng là biết, binh khí rèn hỏng hay phiến đá còn dư đều cho vào đấy cả.  
Phế liệu nhiều như thế, thật không phải trình độ thường thấy của Lão Khắc. 
Caeser nằm một bên đang hóc xương dường như cũng ốm đi rồi. Không phải do Lão Khắc tiếc thức ăn với nó mà là dạo này Caeser rất lười ăn, thêm vào tinh thần ảm đạm nên trông rất tiều tụy. 
Caeser đang chầm chậm gậm xương bỗng dưng cử động đôi tai nhìn ra phía cửa sổ, rất nhanh một bóng người đã nhảy vào, lúc tiếp đất còn chạm tay chỉ vào mặt đất rồi mượn lực lộn nhào thêm một cái, cứ như đang né tránh thứ gì đó vậy.  
“Ấy?” Cách đứng vững trên mặt đất nhìn quanh. Trên bệ cửa vẫn là cái bẫy ông đã khởi động lần trước, vốn dĩ muốn tránh né thứ gì đó nhô lên từ mặt đất thế nhưng một hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì. 
Có gì đó không đúng! 
Cách nheo mắt, ngồi xuống tại chỗ quan sát khắp phòng không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.  
Caeser vừa gặm xương vừa nhìn Cách, nó không hiểu tại sao người này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-chien-ky/2228338/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.