Đừng manh động? 
Sao có thể chứ! 
Có gì từ từ nói?  
Nói sao được? Nói không được đâu! 
Là tổ tiên, là tổ tiên đó!! 
Mọi người không hề nghi ngờ trước những điều Thiệu Huyền nói. Họ điều biết rõ, có thể sinh tồn ở đây chỉ có bộ tộc Viêm Giác của họ. Hơn nữa người lạc đường trong hang không phải là thế hệ trước thì cũng là tổ tiên cổ xưa. Tổ tiên thì khả thi hơn nhiều.  
Vừa nghĩ đến Thiệu Huyền đang vác tổ tiên trên lưng, tâm trạng của mọi người đều trở có một cảm giác rất mãnh liệt. 
Bọn họ tín ngưỡng tô-tem, sùng bái tổ tiên, đối với họ mà nói, tô-tem thì không cần phải nói nhiều nữa, còn hai từ “tổ tiên” thì luôn manh theo ánh sáng thần thánh. 
Mọi người run rẩy, giật giật khóe môi cuối cùng cũng cử động.  
Từng bước về phía Thiệu Huyền một bước nhỏ, đám người suốt ngày nhảy nhót đi săn cứ như dùng toàn bộ sức lực của mình để bước lên bước nhỏ ấy vậy. 
Bước chân càng lúc càng nhanh nhưng vẫn giữ nguyên những bước nhỏ như thế, cứ như bước dài hơn sẽ kinh động đến tổ tiên vậy nên phải cẩn thận từng chút một. 
Thiệu Huyền nhìn thấy hơn ba mươi chiến sĩ đang bước về phía mình, Thiệu Huyền đột nhiên rất muốn chạy đi. Cũng hết cách biểu hiện trên mặt mấy người này quá điên cuồng, Thiệu Huyền nhìn thấy mà thấp thỏm.  
Cách Thiệu Huyền tầm ba bước, dưới sự dẫn đầu của Mạch, mọi người cùng nhau quay sang hướng Thiệu Huyền quỳ xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-chien-ky/2228319/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.