Phó Oản cảm thấy rất ấm ức khi Ninh Hành bỗng dưng lại bực tức với nàng.
Là một nữ chính đáng yêu, rộng lượng, đoan trang với trái tim thánh mẫu sao nàng ta lại có thể dữ dằn như thế được chứ.
"A Hành sư tỷ, tỷ không thể như thế này được." Phó Oản nghiêm túc chỉ bảo, "Tỷ là nữ thần đẹp nhất, là mặt tiền của Hào Sơn ta. Không thể hung tợn như vậy được."
"Ồ?" Ninh Hành nhẹ giọng đáp lại, nhướng mày nhìn Phó Oản, "Muội không phải thường nói muội là nữ thần đẹp nhất Hào Sơn hay sao? Tại sao giờ lại thành ta rồi?"
Phó Oản giật mình nhận ra là mình vừa buột miệng nói thật, vội vàng nói: "Tạm... tạm thời để tỷ làm trong một khắc, sau đó thì không phải tỷ nữa đâu, là muội mới đúng."
"Được rồi, muội cảm thấy thế nào thì thế ấy vậy." Ninh Hành miễn cưỡng đáp lại.
Phó Oản cảm thấy hình như là Ninh Hành đang trả lời kiểu có lệ với nàng, nhưng nàng lại không có chứng cứ.
Vì thế mà nàng không thèm nói chuyện với Ninh Hành nữa, chuẩn bị đi làm chính sự.
"Muội đi tu luyện đây! Đợi qua một đêm thôi là muội có thể đuổi kịp tu vi của tỷ rồi đấy!" Phó Oản ôm chặt 《Thái Nhất Bảo Lục》trong tay, lớn tiếng nói.
"Không phải vội." Ninh Hành lắc đầu nói với nàng, "Huyền Vi có chuyện tìm muội."
"Sư tôn đưa quyển sách cổ này cho muội không phải là muốn muội tự tu luyện hay sao? Sao giờ lại tìm muội rồi?" Phó Oản khá ngạc nhiên.
Ninh Hành lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tac-giet-ta/1785580/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.