Phó Oản bị Ninh Hành nắm tay, đi vào trong cảnh Thái Huyền.
Huyền Vi vừa bị Ninh Hành đá một cước vào cảnh Thái Huyền, đang ngồi dựa trên xe lăn mỉm cười nhìn hai người.
"Ninh Hành, ngươi không phải đệ tử của ta mà cũng muốn đến cảnh Thái Huyền sao?" Huyền Vi nhẹ giọng hỏi.
"Cảnh Thái Huyền rộng lớn như thế, ngươi không ngại thêm một người nữa đúng không?" Ninh Hành bước đến giúp Huyền Vi đẩy xe lăn, "Sư tổ của Hào Sơn không nên là người keo kiệt như vậy."
Phó Oản thấy Ninh Hành cũng chen vào trong cảnh Thái Huyền làm nàng hơi sững sờ.
Trong cuốn《Vi Tiên》có nói rằng, sau khi kết thúc Đại đệ tử Tranh tài thì Ninh Hành không bái trưởng lão nào làm sư phụ cả, chỉ tìm luôn một nơi thanh tịnh ở Hào Sơn để tu luyện.
Không ngờ rằng "nơi thanh tịnh" này hoá ra lại là cảnh Thái Huyền.
Đối với người tu luyện mà nói thì linh khí ở cảnh Thái Huyền phong phú hơn ở Hào Sơn nhiều, là nơi tuyệt hảo để tu luyện.
Phó Oản bước tới đẩy xe lăn của Huyền Vi về phía trước.
"Cẩn thận." Huyền Vi đột nhiên ngẩng đầu lên nói riêng với Phó Oản, giữa mi tâm ánh lên ánh sáng nhạt.
Phó Oản hít một hơi thật sâu, nhìn về phía trước.
Trước mắt nàng là biển sâu mênh mông vô tận.
Hào Sơn là phúc địa của đại lục Diệu Châu, xung quanh đầy linh khí và ánh sáng, tiên thảo linh thú nhiều vô số kể, núi xanh trùng điệp, bao quanh là biển.
Không ai có thể ngờ rằng trong cảnh Thái Huyền của Hào Sơn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tac-giet-ta/1785576/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.