Hoàng hôn buông xuống, nghĩa trang yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng lá xào xạc.
Tôi đặt bó cúc trắng trước bia mộ mẹ, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng tấm bia như phủ một lớp lụa mỏng.
“Mẹ, chỗ này gió mát, chim cũng hót hay. Con sống ổn lắm, chờ thêm chút nữa, con sẽ đưa mẹ đi khắp nơi.”
Tôi sờ lên chiếc mặt dây chuyền nhỏ đeo cổ, bên trong là một ít tro cốt của mẹ, như bà vẫn luôn ở bên.
Tôi ngồi xuống, thủ thỉ đủ chuyện trên trời dưới đất.
Mẹ vẫn lặng lẽ lắng nghe như ngày xưa, chưa từng cắt lời con gái bao giờ.
Nói một lúc, khóe môi tôi bất giác cong lên:
“Con có một người bạn trai mới, tính tình thẳng thắn, lúc nào cũng ồn ào, mẹ nhất định sẽ thích anh ấy.”
Vừa nhắc tới, điện thoại đã rung, video call hiện lên cái tên “Cố Tinh Dã – tên đáng ghét”.
Tôi bật cười, xoay camera về phía bia mộ.
“Em đang thăm mẹ đây, đừng có réo nữa.”
Trong màn hình, Cố Tinh Dã đang nằm bừa bộn trên giường bệnh, tóc tai rối bù như tổ chim. Thấy bia mộ, anh ta giật mình bật dậy, tay lành lặn vội vuốt tóc, ngồi thẳng tắp:
“Dạ… chào dì! Con là Cố Tinh Dã ạ!”
Nhìn anh ta lắp bắp chào mẹ tôi nghiêm túc như thế, tôi bỗng thấy lòng mềm nhũn.
Ở nơi đất khách, có một người ồn ào như anh cũng tốt.
Tôi tắt máy, phủi bụi trên váy, xách hộp bánh ngọt đi thẳng đến bệnh viện.
Vừa đến cửa phòng, đã nghe tiếng cãi vã bên trong.
Tay tôi đặt lên nắm cửa, tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tac-cua-anh-tang-le-cua-toi/5052687/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.