5
Phó Trầm Chu vừa cầm lấy, còn chưa kịp xem kỹ.
Chu Vân Nhi mắt nhanh tay lẹ, liếc tôi một cái đầy ngạc nhiên, rồi lấy tay che gần hết tờ đơn:
“Anh Trầm Chu, ký đi, chị Dĩ Đường đang nộp đơn xin tăng lương đó!”
Phó Trầm Chu không nghi ngờ gì, tiện tay ký tên, rồi đưa lại cho tôi:
“Lâm Dĩ Đường, bệnh của mẹ em là bệnh nhà giàu, cần điều trị dài lâu. Sau này em phải cố gắng làm việc đấy.”
Ngữ khí vừa xã giao, vừa lạnh nhạt như người ngoài.
Tôi nhìn chữ ký trên giấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lương tháng của tôi chỉ vỏn vẹn 5.000 tệ, không chỉ phải gánh nợ mua nhà thay anh ta, mà còn lo toàn bộ sinh hoạt phí trong nhà. Sau giờ làm lại cật lực kiếm việc làm thêm, mỗi ngày chỉ được ngủ 3–4 tiếng, đến mức chẳng dám mua một ly nước chanh cho mình.
Ấy vậy mà Phó Trầm Chu vẫn không chịu tăng lương cho tôi, nói sợ người ta nghĩ anh thiên vị.
Thì ra… muốn tăng lương cho tôi, chỉ cần một câu nói của Chu Vân Nhi là đủ.
Tôi xoay người rời đi, mang lá đơn đã ký nộp lại cho phòng nhân sự.
Bộ phận nhân sự gật đầu, nói sẽ cố gắng giúp tôi hoàn tất thủ tục càng sớm càng tốt.
Tôi cũng gật đầu, sau đó đích thân đến ngân hàng một chuyến, hủy bỏ hợp đồng thanh toán khoản vay nhà hàng tháng thay cho Phó Trầm Chu.
Tối hôm đó, anh ta không về nhà, hiếm hoi lắm mới nhắn tin báo trước: nói rằng bố mẹ Chu Vân Nhi không quen khí hậu, anh – với tư cách là “chủ nhà” – phải chăm sóc.
Tôi nhìn ảnh bố mẹ Chu trên vòng bạn bè của Chu Vân Nhi, tinh thần phơi phới, sắc mặt hồng hào — cũng chẳng thèm vạch trần.
Thôi thì cũng tốt, nếu phải ở cùng mái nhà với anh ta, e là tôi sẽ gặp ác mộng mất.
Hôm sau là thứ Bảy. Tôi tổ chức một buổi lễ tang đơn giản cho mẹ, chỉ mời vài người bạn thân thiết từ thời đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tac-cua-anh-tang-le-cua-toi/5052675/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.