Thẩm Ngọc Quân vội xoay người hành lễ với Cảnh đế: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Đứng lên đi," Cảnh đế bế Tiểu Phì Trùng định tiếp tục bế nó đi một lát: "Sao hôm nay lại bế nó ra ngoài?"
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy đi theo phía sau hai phụ tử họ, hai tay trống không, bỗng chốc cả người nhẹ như yến: "Thần thiếp thấy hôm nay thời tiết đẹp, cũng không lạnh, muốn thấy màu xanh trong vườn, cho nên bế nó ra mở mang kiến thức."
Cảnh đế nhìn lướt xung quanh, lại nhìn tiểu mập mạp trong ngực thật sự hưng phấn: "Sau này không có việc gì thì cứ như hôm nay, bế nó ra ngoài một lát."
"Vâng," Thẩm Ngọc Quân không một chút ý kiến, nhanh chóng đồng ý. Nàng vốn định sau này trời ấm, phải thường xuyên mang Tiểu Phì Trùng đi qua đi lại.
Đoàn người không đi bao lâu, Tiểu Phì Trùng bắt đầu hà hơi, chốc lát đã ngủ trong lòng cha nó.
Thẩm Ngọc Quân cẩn thận đặt Tiểu Phì Trùng lên giường, đắp chăn kín cho nó, bảo Trúc Vũ và nhũ mẫu trông chừng, còn nàng ra ngoài tẩm điện: “Sao hôm nay Hoàng thượng lại đến giờ này?" Bây giờ còn chưa đến buổi trưa, bình thường Hoàng thượng rất ít đến hậu cung vào giờ này.
Cảnh đế ngồi trên tháp, uống trà: "Không có chuyện gì, chỉ là phê tấu chương hơi mệt chút, ghé thăm nàng và Tiểu Phì Trùng."
Hoàng thượng nói cái gì, Thẩm Ngọc Quân sẽ tin cái đó: "Vậy buổi trưa người ở đây dùng cùng thần thiếp đi, thần thiếp bảo Thu Cúc thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tac-bao-menh-cua-sung-phi/1516174/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.