Thẩm Ngọc Quân về đến Thiêm Hi lâu, ngồi trên giường, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến lời nói hôm nay của Phùng Đường thị.
"Tiểu chủ, nô tỳ thấy sau khi gặp Phùng phu nhân kia, người vẫn luôn xuất thần, người đang suy nghĩ gì vậy?" Đây là Trúc Vân và Trúc Vũ thử hỏi.
Thẩm Ngọc Quân ra hiệu cho người hầu hạ trong phòng ra ngoài, giữ TRúc Vũ lại, cho Trúc Vân ra giữ cửa: "Ngươi có biết túy tâm hoa không?"
Trúc Vũ nghe vậy hoảng sợ, hai mắt trợn to: "Tiểu chủ, sao người biết túy tâm hoa, có phải do Phùng thị kia không?"
Thẩm Ngọc Quân thấy biểu hiện của Trúc Vũ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là nàng biết, như vậy là tốt rồi: "Ngươi nói cho ta biết về túy tâm hoa, càng tỉ mỉ càng tốt."
Trúc Vũ nghe vậy, thở dài: "Tiểu chủ, túy tâm hoa này không phải đồ tốt lành gì. Người khác có thể không biết, nhưng nhà chúng ta từng trấn thủ biên quan nên đối với thứ này vẫn hiểu đôi chút! Thứ này không phải ở Trung Nguyện, là từ ngoại vực truyền tới, có người nói nhìn cao quý xinh đẹp, nhưng toàn thân đều có độc. Nô tỳ chưa từng nhìn thấy, chỉ biết nó có thể gây ra ảo giác cho người, cũng có thể khiến cho con người phấn khích. Nếu như ăn quá nhiều, còn có thể đưa người ta đến chỗ chết, quan trọng là không thể điều tra ra được. Còn mặt khác nô tỳ cũng không rõ lắm."
"Gây ảo giác cho người?" Đầu óc Thẩm Ngọc Quân không ngừng xoay chuyển: "Điều chế cùng với hoa mai, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tac-bao-menh-cua-sung-phi/1516133/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.