Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Lộ công công đã sớm có suy đoán Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho Thẩm Uyển nghi, nhưng không ngờ sẽ thưởng lớn đến vậy, dù sao có ban thưởng gì thì cũng không bằng với việc tấn vị.
"Vâng, nô tài lập tức đi truyền chỉ." Lộ công công khom người nói.
"Chờ đã, đưa mấy cây gấm và lụa dệt mới tiến công năm nay cho nàng, gấm Vân Nam cũng cho nàng mấy cây đi, chọn thêm mấy thứ kim thạch ngọc khí đưa đến."
Cảnh đế nhướng mày nghĩ đến việc tối hôm qua xé váy lụa của Thẩm Ngọc Quân, cảm thấy thật sự kích thích nên tính toán ban cho nàng nhiều vải vóc, cũng bảo nàng làm nhiều xiêm y một chút để sử dụng sau này.
Lộ công công há hốc mồm, nghĩ thầm Hoàng thượng thật rộng rãi, lại còn rất tùy tiện, không kể đến gấm và lụa kia, chỉ nói đến gấm Vân Nam, trong cung chỉ còn có hai mươi cây, người có bao nhiêu không vừa mắt với cuộc sống tự tại của Thẩm Uyển nghi vậy!
Lộ công công chỉ nghĩ trong lòng như vậy chứ ngoài miệng thì vẫn cung kính nói: "Vâng, nô tài lập tức đi chuẩn bị."
Tại Thiêm Hi Lâu, Thẩm Ngọc Quân vừa mới ăn bữa sáng đã lại buồn ngủ, đành chịu thôi, tối hôm qua thật sự là đã quá hao sức, thân thể vô cùng mệt mỏi.
"Tiểu chủ, người ngủ lại đi ạ," Đông Mai đau lòng nhìn tiểu chủ nhà mình, tối hôm qua nàng gác đêm nên tất nhiên là biết tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt như thế nào.
"Không sao, các ngươi không cần lo lắng," Thẩm Ngọc Quân hơi ngượng ngùng nói, sao có thể không biết xấu hổ mà ngủ nữa chứ?
Thẩm Ngọc Quân thật sự cảm thấy ngượng với cung nhân bên cạnh mình, dù sao tối qua có chút náo loạn. Hôm nay Thẩm Ngọc Quân thức dậy hơi muộn, lại nhìn thấy đồ vật trên giường đều được thay mới thì mặt càng đỏ thêm.
"Tiểu chủ, Tiêu Lương đệ tới," Trúc Vân vào phòng đưa tin.
Thẩm Ngọc Quân nghe xong việc đầu tiên là nhìn Trúc Vũ.
Trúc Vũ lập tức chú ý quan sát: "Trang dung của chủ tử rất ổn!"
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Vậy là được rồi," lại quay qua nói với Trúc Vân: "Mời Tiêu Lương viện vào, Đông Mai Thu Cúc thu dọn đi."
"Vâng."
Các cung nhân lập tức nhanh tay nhanh chân thu dọn căn phòng, đảm bảo không nhìn ra được việc gì.
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy đi ra cửa nghênh đón.
"Tỷ tỷ, hình như muội đến không đúng lúc nhỉ?"
Tiêu Lương đệ mặt một bộ váy màu trắng bạc với hoa văn cánh bướm chầm chậm đi tới, y phục chuyển động như sóng, trông phong thái vô cùng mị hoặc, lại kèm với dung nhan tuyệt sắc, đúng là một giai nhân khuynh thành.
"Muội muội đừng trêu ghẹo ta," Thẩm Ngọc Quân bước tới đón người: "Muội muội đến đây ngồi một lát là ta đã vui mừng vô cùng rồi, sao có thể nói câu đúng lúc hay không chứ! Nhanh vào đây nào!"
Thẩm Ngọc Quân mời Tiêu Lương đệ đến ngồi bên chiếc bàn bát bảo bằng gỗ đỏ trong phòng, lại phân phó Thu Cúc dâng trà và điểm tâm.

"Mấy ngày không gặp tỷ tỷ, khí sắc của tỷ tỷ ngày càng hồng hào sáng láng."
Tiêu Lương đệ bước vào, đầu tiên là nhìn lướt qua trang trí trong phòng, cũng tương tự nơi khác, không có vật trang trí hoa lệ trang trọng gì. Vị này là người không đơn giản, đã nửa tháng mà Hoàng thượng vẫn còn nhớ đến, hôm qua lại tự mình đến cung của nàng.
"Muội muội chê cười rồi," Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Ta vẫn thường là một người tản mạn, gần đây đồ ăn lại tinh tế nên không khỏi ăn nhiều hơn một chút, không ngờ lại khiến cho muội chế giễu."
Thẩm Ngọc Quân ngượng ngùng che miệng cười nói, thầm nghĩ ý đồ của vị này khi đến đây, ngày thường nàng cùng vị này không có giao tiếp gì với nhau.
"Sao tỷ tỷ lại nói thế, ăn được là phúc mà," Tiêu Lương đệ nhìn tư thái yêu kiều của Thẩm Ngọc Quân, nói: "Huống hồ muội thấy tỷ tỷ càng thêm có phong vị đó!"
"Muội muội nói đùa đúng không?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới đêm hoang đường hôm qua, gương mặt hơi ửng đỏ.
Tiêu Lương đệ nhìn dáng vẻ dường như không có chút tâm cơ nào của Thẩm Ngọc Quân mà cười khẩy trong lòng: "Thật đúng là dáng vẻ ngây thơ hoạt bát! Không biết dáng vẻ này có thể câu dẫn Hoàng thượng được bao lâu?"
Tối hôm qua Tiêu Lương đệ đã ngủ rồi, nhưng không ngờ cung nhân bên dưới đến báo, Hoàng thượng đi Thiêm Hi lâu. Lúc ấy nàng có hơi khó chịu, nàng vốn nghĩ rằng đêm qua Hoàng thượng sẽ nghỉ lại cung Càn Thanh mà không đến hậu cung, không ngờ vậy mà Hoàng thượng lại nhớ đến vị này.
Sáng nay Tiêu Lương đệ dậy thật sớm, nàng không đủ phân vị để đi thỉnh an, cuối cùng không kiềm được mà tới Thiêm Hi lâu, muốn gặp vị Thẩm Uyển nghi này một lần. Lần gặp mặt này, trông cũng chỉ như vậy, nhìn có vẻ như bình thản, nhưng không biết có mấy phần nội tình?
Hôm nay Tiêu Lương đệ đến Thiêm Hi lâu là vì muốn thăm dò sự sâu cạn của Thẩm Ngọc Quân.
Có lẽ Thẩm Ngọc Quân hiểu rõ ý đồ đến thăm của nàng ta nên chỉ trò chuyện qua loa, trước sau không hề nói đến trọng điểm. Trong hậu cung này, không có gì là bí mật cả. Hơn nữa chuyện Hoàng thượng đến chỗ nàng vào tối qua, phòng Kính Sự chắc chắn phải ghi chép.
Trò chuyện khoảng thời gian uống hai chung trà, Tiêu Lương đệ dường như muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Thu Cúc vội vàng vào cửa ngắt ngang: "Tiểu chủ, Lộ công công bên người Hoàng thượng đến, mời người ra ngoài tiếp chỉ ạ."
"Ừm, ta biết rồi," Thẩm Ngọc Quân xoay người nói với Tiêu Lương đệ, lời nói có ý xin lỗi: "Muội muội, thật ngại quá!"
"Sao tỷ tỷ lại nói vậy, muội cũng đã làm phiền tỷ lâu rồi, muội về trước đây, ngày tháng sau này của tỷ muội chúng ta còn dài mà!"
Tiêu Lương đệ nghe nói có ý chỉ của Hoàng thượng đã biết mình không thể ở cùng Thẩm Ngọc Quân nữa, tâm tư bị dập tắt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Vậy đa tạ muội muội đã thông cảm, sau này có thời gian ta sẽ trải chiếu đón muội." Thẩm Ngọc Quân thấy Tiêu Lương đệ không hề không có ánh mắt như vừa rồi nên cũng nói chuyện lịch sự với nàng ta.
"Được, đến lúc đó muội nhất định sẽ đến chỗ của tỷ tỷ uống trà ăn cơm, đến lúc đó tỷ đừng chê cười muội," Tiêu Lương đệ che miệng cười khẽ.
"Ta nhất định sẽ hoan nghênh!"
"Vâng, muội hiểu tấm lòng của tỷ tỷ," Tiêu Lương đệ nói: "Tỷ nhanh đi tiếp chỉ đi, đừng để Lộ công công chờ, muội cũng nên về rồi."
"Được, ta đi trước vậy," Thẩm Ngọc Quân xoay người nói với Đông Mai: "Thay ta tiễn Tiêu Lương đệ."
"Vâng."
Sau khi Đông Mai đưa Tiêu Lương đệ đi, Thẩm Ngọc Quân chỉnh trang gọn gàng rồi đến tiền viện tiếp chỉ.
Chờ đoàn người Lộ công công truyền chỉ và rời khỏi Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân cũng mang theo cung nhân trở lại phòng trong.

Cung nhân hầu hạ ở Thiêm Hi lâu có thể nói là vui mừng hớn hở.
Nhưng người bên cạnh Thẩm Ngọc Quân ngoài vui mừng thì còn lo lắng nhiều hơn, Trức Vũ nói đầu tiên: "Tiểu chủ, Hoàng thượng đây là có ý gì ạ?"
"Tiểu chủ, việc này cũng quá gây chú ý rồi," Thu Cúc thấy Trúc Vũ đã mở đầu thì cũng không im lặng nữa: "Nô tỳ từng làm người hầu ở Ngự Thiện phòng, từng nghe cung nhân bên người Thục phi nương nương nói qua, những loại như gấm Tứ Xuyên, gấm Vân Nam hàng năm trong cung không có nhiều lắm, tuy gấm Vân Nam xong trân quý như gấm Tứ Xuyên nhưng vẫn rất dễ gây chú ý, chuyện này... Hơn nữa còn có phân vị hàng thật giá thật." Thu Cúc nói đến đây cũng không nói thêm gì nữa.
"Hoàng thượng làm như vậy, ta còn có cách gì chứ," Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến những vải vóc Hoàng thượng ban cho kia thì đã biết lời nói bên giường của Hoàng thượng có ý gì, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại tấn vị cho nàng, đây là chuyện ngoài dự đoán.
"Lên danh sách mấy thứ này, bình hoa Hoàng thượng ban thưởng thì trưng ra đi. Có lẽ ngày nào đó Hoàng thượng thấy cũng sẽ vui lòng."
"Vâng, tiểu chủ," Thu Cúc và Trúc Vũ bắt đầu sắp xếp lại.
"Tiểu chủ, hiện tại người đã là Đức dung rồi." Trúc Vân vẫn còn chưa hoàn hồn, chủ tử nhà mình nhận ân sủng hai lần, tấn ba phân vị, đây cũng quá gây chú ý rồi!
"Đúng vậy," Thẩm Ngọc Quân nghĩ: "Cuộc sống tự do tự tại đã chấm dứt, nhưng cũng tốt, các tỷ muội thường xuyên có thể nói cười cùng nhau cũng náo nhiệt. Các nàng tới, ta mời đến; các nàng không tới, ta không đi ra. Ta cũng không tin ai có thể tìm thấy lỗi trong cung của ta!"
Mọi thứ đều đã thu xếp xong thì bên Hoàng hậu nương nương lại ban thưởng, chủ yếu là một số vải vóc và đồ trang sức. Sau đó nương nương các cung cũng ban hạ lễ đến, mừng Thẩm Ngọc Quân tấn vị, Thẩm Ngọc Quân cảm tạ từng người một.
Mãi cho đến giờ thân, Thẩm Ngọc Quân mới có thời gian để thở, nàng nằm trên chiếc ghế đặt dưới cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, Đông Mai và Trúc Vân đã trở về.
"Sao rồi?" Thẩm Ngọc Quân mở mắt nhìn hai người.
"Đã bị chủ tử đoán đúng, trong cung thật sự có người không an phận," Đông Mai mở miệng nói: "Nô tỳ dựa theo phân phó của người, quan sát mấy người bọn họ, Hạ Tang không có động tĩnh gì, trái lại sau khi Lộ công công đi thì Hồng Lăng mượn cơ hội ra ngoài một lát, đi đến Hoán Y phòng, gặp Nghê Hồng trong cung của Tốn Tần trò chuyện vài câu, còn về phần nói chuyện gì thì nô tỳ không nghe được, còn có Hạ Y buổi chiều cũng ra ngoài, đi thẳng đến chỗ của Diệp Tiệp dư."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thì híp mắt lại, khiến người ta không rõ nàng đang nghĩ gì, sau đó ra hiệu bảo Trúc Vân tiếp tục.
"Bên chỗ nô tỳ cũng có chút động tĩnh, Tiểu Đặng Tử thì tạm ổn không có hành động bất thường gì, nhưng Tiểu Chiếu thì trong lúc tuyên chỉ đi Nội Vụ phủ, nói là báo sửa bàn ghế trong cung, nhưng giữa đường lại gặp đại thái giám Đức Phúc bên người của Thiến Quý cơ; ngoài ra vào buổi chiều Tiểu Vưu Tử cũng đi ra ngoài, đến chỗ của Diệp Đức dung.”
"Ha ha... Không ngờ trong cung ta đúng là ngọa hổ tàng long nha, loại yêu ma quỷ quái nào cũng có." Thẩm Ngọc Quân lạnh lùng nói: "Chú ý tới bọn chúng kỹ một chút, có cơ hội ta sẽ đuổi chúng đi."
Đông Mai nghĩ đến chuyện tối hôm qua, vốn định sáng nay báo lại cho Thẩm Ngọc Quân nhưng vẫn luôn không có cơ hội, nhân đây cũng có thời gian bèn nói thẳng: "Tiểu chủ, nếu như có cơ hội, hay là đuổi Hồng Lăng đi trước."
"Hửm? Nói tiếp đi." Thẩm Ngọc Quân biết là có chuyện mình không biết, có ý bảo Đông Mai nói cho xong câu chuyện.
"Hồng Lăng không giữ được ạ." Đông Mai hơi tức giận nói: "Tối hôm qua lúc Hoàng thượng đến Hồng Lăng đã bắt đầu không an phận, thường xuyên tìm cơ hội đi vào. Hôm qua là nô tỳ và Hạ Tang trực đêm, nhưng sau này cũng sẽ đến lượt Hồng Lăng. Nửa đêm Hoàng thượng cần người hầu hạ, nếu như không phải nô tỳ đề phòng thì nàng ta đã đưa nước vào trong, nhưng vậy mà sáng sớm lại để cho nàng ta đắc thủ, ở trước mặt Hoàng thượng rất là ân cần, cũng may là bị Thu Cúc tìm cớ đuổi đi, bằng không Thiêm Hi lâu của chúng ta đã bị mất hết mặt mũi rồi."
Thẩm Ngọc Quân cười khẩy: "Không ngờ Thiêm Hi lâu của ta còn có người tài giỏi như thế, ở lại đây đúng là quá ấm ức cho nàng ta rồi."
"Đông Mai muội muội, sao muội không gọi ta một tiếng vậy? Ta nhất định sẽ xử lý nàng ta." Trúc Vân ghét nhất chính là thể loại nô tỳ muốn bò lên giường chủ tử.
"Tâm tư của Hồng Lăng quá cao, ta nói bình thường sao lại ra vẻ như thế, thì ra là người ta đã xem mình là chủ tử," Trú Vũ cũng có hơi tức giận: "Cũng không biết nàng ta có cái mạng phú quý này hay không?"
Trái lại Thu Cúc lại trầm ổn hơn, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Tiểu chủ, Hồng Lăng là trăm triệu lần không giữ lại được, lúc trước có thể giữ nàng ta lại vài ngày, nhưng bây giờ thì không được. Từ hôm nay người nhìn chằm chằm vào Thiêm Hi lâu sẽ càng ngày càng nhiều, nếu Hồng Lăng lại làm ra sự cố gì, người ngoài sẽ nói chủ tử thiếu đức hạnh, cai quản hạ nhân không nghiêm, thật sự rất nguy hiểm ạ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.