Chẳng mấy chốc xe ngựa của phủ Nội Vụ đã đến, Thẩm Ngọc Quân lên xe, trước ánh mắt của người nhà rời khỏi Thẩm phủ. Thẩm phủ vốn là phủ Tề Dương Hầu, cho nên rất gần hoàng cung. Đi được khoảng nửa canh giờ, xe ngựa đã đứng trước cửa cung. Thẩm Ngọc Quân ngồi ngay ngắn trong xe, ngẫm nghĩ từng việc nhỏ mấy năm nay, cuối cùng ngày này cũng tới. Lúc này ngoài cửa sổ, một giọng nói trầm thấp chất phác vang lên bên tai nàng: "Muội muội đừng sợ, ở trong cung cứ làm mọi việc theo chỉ thị, đại ca sẽ luôn ở bên ngoài chờ muội đi ra." Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Dù nàng có trưởng thành sớm thế nào chăng nữa, thì trong mắt phụ mẫu và ca ca, nàng vẫn luôn là một tiểu cô nương không rành việc đời: "Ca ca an tâm, muội sẽ ngoan mà." Hiện giờ xe ngựa đã đi về phía trước, chỉ chốc lát nữa là sẽ vào hoàng cung, huynh đệ Thẩm Triết Thần cưỡi ngựa đi tới đều bị giữ lại bên ngoài. "Đại ca, trong cung lắm quy củ, liệu muội muội có bị ức hiếp hay không?" Thẩm Triết Húc cưỡi ngựa đến bên cạnh đại ca, cau mày lo lắng hỏi: "Từ sáng đến giờ, đệ cũng chưa nói được lời nào với muội ấy." Bên tai Thẩm Triết Thần như lại vang lên câu trả lời bình tĩnh dịu dàng của muội muội, vậy là y quay đầu lại, nói: "Không đâu, muội muội đã trưởng thành rồi." ... Trong cửa cung, các tú nữ đều đã xuống xe ngựa, ngồi lên kiệu, sau đó đi thêm một đoạn đường nữa là đến cung Cẩm Tú. "Cô nương, đã đến cung Cẩm Tú, xin mời xuống kiệu." Thẩm Ngọc Quân nghe vậy bèn xuống kiệu, ra hiệu với Trúc Vũ khen thưởng cho thái giám nâng kiệu rồi theo sau cung nữ dẫn đường tiến vào cung Cẩm Tú. Từ khi Thẩm gia bị tước đi tước vị, cơ hội tiến cung của nữ nhân Thẩm gia cực kỳ ít ỏi. Nàng sinh ra khi gia tộc đang xuống dốc, đương nhiên đây là lần đầu tiên vào cung. Cung Cẩm Tú vô cùng rộng lớn và nguy nga. Cũng đúng, đây là hoàng cung, là nơi giàu sang nhất thiên hạ, chẳng lẽ lại không bao la hùng vĩ ư! Sau khi vào hoàng cung, mái hiên lầu gác san sát nối tiếp nhau, cảnh trí phú quý tao nhã, phút chốc Thẩm Ngọc Quân đã bị cảnh tượng ấy làm cho hoa mắt, nhưng vẫn hoàn hồn rất nhanh, dù sao đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, sao có thể để thất thố vào lúc này được. Một khi bước vào đại điện, đập vào mắt là vô số tú nữ, hoa y tấn hương [1], châu diêu ngọc thúy [2], vô cùng diễm lệ! Trong nháy mắt, Thẩm Ngọc Quân nghênh đón ánh mắt từ khắp nơi đổ đến, có người quen biết còn tiến lên chào hỏi. [1] Hoa y tấn hương: dùng để miêu tả sự lộng lẫy của phục sức trên người. [2] Châu diêu ngọc thúy: chỉ ngọc trai, bộ diêu, ngọc, phỉ thúy. "Thẩm muội muội, muội đã đến rồi, tỷ tỷ ta đây đang trông ngóng muội đó." Đích nữ nhà Tả Thị Lang Lễ bộ, cũng là nữ nhi nhà mẹ đẻ của nhị thẩm Tiền thị, Tiền Lạc Tích, tiến lên kéo Thẩm Ngọc Quân: "Mấy năm không gặp, muội cũng tiến bộ không ít nhỉ!" "Tiền tỷ tỷ quá khen, chỉ là trong nhà quy tắc nặng nề, để tránh muội làm trò cười cho thiên hạ mà thôi." Diễn trò à, ai mà không biết chứ? Thẩm Ngọc Quân đối đáp đúng lễ nghi, cẩn thận ứng phó. Thẩm gia là nhà gia giáo, tỷ muội trong nhà vẫn luôn hòa thuận, chưa bao giờ cạnh khóe nhau. Ở bên ngoài mặc dù Thẩm Ngọc Quân không có lòng hại người, nhưng lòng phòng người không thể không có. "Gần đây muội muội vẫn khỏe chứ?" Tiền Lạc Tích lôi kéo Thẩm Ngọc Quân nhìn từ trên xuống dưới: "Nhìn khí sắc này thì biết là rất khỏe mạnh rồi. Ngay cả tỷ tỷ ta còn thấy ganh tị đó!" "Tiền tỷ tỷ lại trêu muội rồi, nếu bàn về dung mạo, muội sao so được với tỷ chứ?" Tuyển tú của hoàng triều Đại Vũ chia thành sơ tuyển, thải tuyển và điện tuyển. Sơ tuyển là do thái giám Tổng quản của nội cung, ma ma quản sự của Thái hậu và viện Thái Y giữ cửa, phi tần hậu cung không được nhúng tay vào; thải tuyển là do Hoàng hậu, tứ Phi đứng ra tuyển gồm nhiều mặt về đức hạnh, chọn tú nữ tài sắc song toàn vào điện tuyển; điện tuyển cuối cùng là Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu cùng nhau tuyển chọn. Qua chừng nửa canh giờ, công công quản sự đến, sơ tuyển cũng chính thức bắt đầu. Vì Thẩm đại lão gia là Viên Ngoại lang Hộ bộ thuộc hàng ngũ phẩm, cho nên Thẩm Ngọc Quân được xếp vào vị trí phía sau. Sau khi xếp thành hàng xong, một gã tiểu thái giám dựa theo danh sách gọi tên, năm người một tổ vào thiên điện kiểm tra. Thẩm Ngọc Quân trùng hợp lại vào cùng một tổ với Tiền Lạc Tích, cũng phải, thân phận họ cũng chẳng kém nhau là bao. Chẳng mấy chốc đã đến lượt tổ của Thẩm Ngọc Quân, đoàn người theo cung nữ đi vào thiên điện. Vừa vào trong đã nhìn thấy năm buồng nhỏ được ngăn bởi bình phong, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của năm ma ma bên trong. Ma ma quản sự bên người Thái hậu và thái giám Tổng quản ngồi trước năm bức bình phong giám sát để phòng ngừa gian lận. Một tiểu thái giám cầm danh sách tiến lên đối chiếu, xác nhận không có nhầm lẫn thì cho các nàng vào từng buồng theo thứ tự. Vừa vào buồng, ma ma bên trong đã ra lệnh cởi quần áo. Mặc dù Thẩm Ngọc Quân có chút không tự nhiên nhưng vẫn theo lệnh mà làm, trút hết y phục, thân thể lung linh mềm mại hấp dẫn lập tức hiện ra. Mặt của ma ma kiểm tra không chút biểu cảm, vô cùng nghiêm khắc bắt đầu kiểm tra từ đầu đến chân. Ma ma vừa lòng với thân thể phát dục hoàn hảo của Thẩm Ngọc Quân, da thịt trắng nõn, co dãn đầy đủ cùng với trang dung sạch sẽ thanh nhã. Ma ma thấy mặt Thẩm Ngọc Quân nhỏ như trứng ngỗng, lông mày không vẽ mà như ngọn núi, đôi mắt đào hoa trong sáng yên tĩnh, sống mũi cao nhỏ lung linh, môi hồng anh đào khéo léo, tuy là ngũ quan tinh xảo, nhưng cùng hợp lại thì không hiện lên vẻ xinh đẹp, ngược lại trông rất sạch sẽ, cộng thêm khí chất nhiều năm dưỡng thành lại càng thêm dễ nhìn. Trong hậu cung không thiếu mỹ nhân, nhưng rất ít nữ tử có khí chất yên tĩnh hài hòa như Thẩm Ngọc Quân. Qua một hồi kiểm tra, ma ma xác định Thẩm Ngọc Quân thân thể thuần khiết bèn cho nàng mặc xiêm y vào, sau đó bắt đầu viết gì đó lên một tờ giấy Tuyên Thành. Trong lòng ma ma kiểm tra nghĩ không biết có phải là do ảo giác của bà hay không, sao lại có cảm giác như ngửi được một mùi hương, hình như là mùi trái cây, rất thoải mái, nhưng ngửi kỹ thì lại không có gì. Sau khi xong việc thì nàng được dẫn ra khỏi buồng, đi tới trước mặt Thái y trấn ải, Thái y bắt mạch xác định xem có khỏe mạnh hay không. Bắt mạch xong Thái y lại viết gì đó lên tờ giấy Tuyên Thành của ma ma vừa rồi, cuối cùng sau khi ma ma quản sự và thái giám Tổng quản xác nhận, ma ma quản sự mới mở miệng thông báo kết quả: "Thông qua sơ tuyển." Ma ma quản sự nói xong, lập tức có một cung nữ đến đưa nàng ra thiên điện bằng một cửa hông khác, vừa đi ra đã nhìn thấy Trúc Vũ đứng chờ ở bên ngoài. Lúc này Tiền Lạc Tích sắc mặt vui mừng đi ra, thấy Thẩm Ngọc Quân cũng ở đây lập tức đi qua vái chào, nói: "Thẩm muội muội, chúc mừng!" Thẩm Ngọc Quân đáp lễ: "Tiền tỷ tỷ, cùng vui!"
Nói xong liền có cung nữ đến dắt các nàng rời đi, Trúc Vũ và nha hoàn của Tiền Lạc Tích đương nhiên cũng lui về phía sau một bước đi theo hầu hạ. Tú nữ thông qua sơ tuyển vẫn không thể rời cung, đều được sắp xếp cư trú ở trắc điện hai bên của cung Cẩm Tú, nơi đó có hai hàng sương phòng, hai người một phòng. Cùng phòng với Thẩm Ngọc Quân là Liễu Tuệ, nữ nhi của Tri phủ Kỳ Châu. Mặt mày Liễu Tuệ như tranh, vóc người mảnh khảnh, không biết có phải thói quen hay không mà thường xuyên nhíu mày, càng cho người ta thêm cảm giác yếu ớt, khiến cho người phải tiếc thương. Sau khi vào phòng, cung nữ dẫn đường phúc thân rồi xoay người rời đi. Thẩm Ngọc Quân và Liễu Tuệ chào hỏi nhau xong thì ngồi cạnh bàn nghỉ ngơi. Trúc Vũ cùng nha hoàn Bạch Mai của Liễu Tuệ bắt đầu thu dọn căn phòng. Sau khi thu dọn xong, Trúc Vũ bắt đầu sắp xếp lại tay nải mang đến. Trong cung quy tắc nghiêm ngặt, mỗi tú nữ chỉ có thể mang theo một nha hoàn bên cạnh hầu hạ. Lúc tiến cung còn phải kiểm tra tay nải, để tránh có một số đồ không sạch sẽ lọt vào trong cung. Giờ Thân, Trúc Vũ theo cung nữ ra ngoài nhận nước, khi trở về thấp giọng bẩm báo lại với Thẩm Ngọc Quân: "Khi nô tỳ đi nhận nước, gặp được mấy cung nhân, nghe nói bởi vì năm nay tú nữ đông đảo, kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, chỉ trong sơ tuyển hôm nay đã loại hơn phân nửa." Ngày sơ tuyển thứ nhất kết thúc, quả đúng như Trúc Vũ nghe được, loại hơn phân nửa. Trải qua một ngày nghỉ ngơi, nhóm tú nữ thông qua sơ tuyển đều đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình. Giờ mão ba khắc ngày ba tháng mười, tú nữ tại cung Cẩm Tú lục tục rời giường xử lý trang dung cá nhân, còn phải chuẩn bị tốt tài nghệ hôm nay muốn biểu diễn. Thẩm Ngọc Quân và Liễu Tuệ cũng đã sớm rời giường, hôm nay Thẩm Ngọc Quân chuẩn bị dùng sáo trúc thổi “Lưu niên” để biểu diễn tài nghệ. Cây sáo trúc này là quà tặng của phụ thân lúc nàng lên bảy tuổi. Tuy không phải là đồ vật quý giá gì nhưng là do tự tay phụ thân nàng làm ra, đối với nàng mà nói đương nhiên là trân quý vô cùng. Về phần tại sao muốn thổi “Lưu niên”, kỳ thực cũng không có nguyên nhân lớn gì, chỉ vì đây là khúc trước đây nàng hay thổi, vì thế nên thuần thục mà thôi. Giờ thìn, trắc điện phía Tây của cung Cẩm Tú nghênh đón bốn vị ma ma quản sự, nhóm tú nữ bắt đầu xếp hàng theo sự phân phó của các ma ma. Một khắc sau, đội ngũ đã được hình thành, ma ma quản sự kiểm tra xác nhận không có nhầm lẫn lần hai rồi dẫn các nàng đi về phía chính điện của cung Cẩm Tú. Đến vườn hoa nhỏ trước chính điện của cung Cẩm Tú thì họ dừng lại. Trong vườn hoa đã có rất nhiều tú nữ, chắc là đến từ trắc điện phía Đông. Tú nữ ở trắc điện phía Đông trên cơ bản đều là nữ nhi của quan viên tam phẩm trở lên. Nhất thời vườn hoa trở nên vô cùng náo nhiệt, các tú nữ quen biết đều chào hỏi lẫn nhau, không quen biết cũng được người khác giới thiệu làm quen. Cứ như vậy chớp mắt đã đến cuối giờ thìn, bên tai truyền tới tiếng thông báo bén nhọn: "Hoàng hậu nương nương giá lâm, Đức phi nương nương, Thục phi nương nương đến!" Nhóm tú nữ theo quy tắc hành lễ: "Hoàng hậu nương nương thiên tuế kim an, Đức phi nương nương cát tường, Thục phi nương nương cát tường!" Hoàng hậu nương nương vào chính điện cung Cẩm Tú, ngồi xuống ghế chủ vị, tiếp theo Thục phi ngồi xuống ghế bên tay trái Hoàng hậu, Đức phi theo đó ngồi xuống ghế bên tay phải. "Đứng lên cả đi." Hoàng hậu mở miệng nói: "Thời gian đã không còn sớm, vậy bắt đầu đi thôi." Ma ma quản sự phụ trách đáp "Vâng" một tiếng. Thải tuyển bắt đầu, cũng một tổ năm người như sơ tuyển. Lần này Thẩm Ngọc Quân vẫn được sắp xếp ở vị trí giữa phía sau. Hai canh giờ trôi qua, quản sự ma ma truyền lời nghỉ ngơi một canh giờ rồi lại tiếp tục, còn một lúc nữa mới đến thời gian Thẩm Ngọc Quân biểu diễn. Tuy hiện tại đã là trung tuần tháng ba, nhưng tiết trời vẫn lạnh căm, không ít tú nữ quần áo đơn bạc, thân thể hơi run, đông lạnh đến mức mặt hơi tím tái, các nàng lợi dụng một canh giờ này để làm ấm cơ thể, thêm phấn vẽ mi. Ngược lại Thẩm Ngọc Quân không cảm thấy lạnh, khác với các tú nữ khác, nàng nhàn nhã dùng thời gian này ngồi nghỉ ngơi thật tốt, đi lại đây đó, uống chút nước trà. Giờ mùi, tuy nói đây là thời gian thoải mái nhất trong ngày, nhưng thời gian chờ đợi hơi dài, có một số tú nữ thân kiều thịt quý, cuối cùng không chịu được mà té xỉu, bọn họ lập tức phải rời khỏi đợt tuyển tú lần này. Trái lại có một người lọt vào mắt Thẩm Ngọc Quân, Liễu Tuệ nhìn gầy gò, tuy rằng yếu ớt, nhưng trước sau luôn đứng ở đó. "Nữ nhi của Tri phủ Kỳ Châu Liễu Như Nguyên, Liễu Tuệ; nữ nhi của Tả Thị lang Lễ bộ Tiền Trung Hoài, Tiền Lạc Tích; nữ nhi của Thiếu khanh Đại Lý tự An Đông Minh, An Hân; nữ nhi của Viên Ngoại lang Hộ bộ Thẩm Trung Thành, Thẩm Ngọc Quân; nữ nhi của Tri phủ Ký Châu Tôn Chấn, Tôn Du, năm người vào điện." Năm người lần lượt đi vào, quỳ xuống hành lễ: "Hoàng hậu nương nương thiên tuế kim an, Đức phi nương nương kim an, Thục phi nương nương kim an." "Đứng lên đi." Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng nói. Tuy nói đứng dậy nhưng năm người vẫn cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên để tránh chọc giận phượng nhan. "Dựa theo trình tự đi." Đầu tiên là Liễu Tuệ, vẽ một bức tranh mẫu đơn, Tiền Lạc Tích mượn tranh làm từ, An Hân thì tự đề cử mình viết từ thay cho Tiền Lạc Tích. Ba người cùng hoàn thành một bức tranh mẫu đơn, chỉ thấy nụ hoa đợi nở thành mẫu đơn, lời từ sát với ý cảnh, nét chữ ôn nhu thanh lệ, dù là xuất phát từ những người khác nhau, nhưng hợp cùng một chỗ lại phù hợp ngoài dự đoán, rất không tồi! "Tốt tốt tốt... Tú nữ năm nay quả nhiên nhiều tài đa nghệ." Trần Thục phi khen ngợi. Hoàng hậu cũng gật đầu đồng ý, Đức phi tiếp tục thờ ơ. "Hai người còn lại chuẩn bị tài nghệ gì?" Hoàng hậu hỏi. "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ bất tài, chuẩn bị dùng sáo thổi một khúc ‘Lưu niên’." Thẩm Ngọc Quân tiến lên một bước, hành lễ nói. Tôn Ngọc thấy vậy, tròng mắt khẽ chuyển, cũng tiến lên một bước hành lễ: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ muốn dùng đàn tranh cùng vị này hợp tấu ‘Lưu niên’, không biết có được không ạ?" "Ồ, thú vị, ngươi thấy thế nào?" Hoàng hậu hỏi Thẩm Ngọc Quân. "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ cảm thấy chỉ diễn tấu mỗi tiếng sáo thì quá đơn điệu, như vậy thì quá tốt rồi ạ." "Vậy thì bắt đầu đi." Sau khi hai người vái chào đáp "vâng", lấy nhạc cụ đã chuẩn bị trước, bắt đầu diễn tấu. Tiếng sáo trong trẻo, đàn tranh thuần hậu, phát triển theo tiết tấu của “Lưu niên”, một hồi tiếng sáo cao vút, chứa tình cảm xúc động vượt trội; một hồi đàn tranh dày nặng, hiện ra tình cảnh ngưng đọng; một hồi tiếng sáo trầm thấp, lộ ra cảm giác bi thương; một hồi đàn tranh lướt nhanh, tình cảm phấn chấn phun trào. Tình cảnh và tình cảm dung hợp cùng nhau, tựa như đưa người nghe trở về năm xưa. Sau khi diễn tấu kết thúc, ngay cả Đức phi vẫn luôn thờ ơ cũng gật đầu thừa nhận. "Tốt tốt, hôm nay tai của bổn cung đúng là có phúc, tổ này giữ lại hết đi." Hoàng hậu nương nương quyết định nói. "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, Đức phi nương nương, Thục phi nương nương!"
"Lui ra đi." "Vâng." Năm người theo cung nữ lui ra từ cửa hông bên trái, ra khỏi chính điện cung Cẩm Tú. Trúc Vũ thấy chủ tử nhà mình đi ra thì lập tức tiến lên hầu hạ. Nha hoàn của bốn vị khác cũng chờ ở đây. "Hai vị muội muội đúng là thật ăn ý! Khúc ‘Lưu niên’ được các muội diễn tấu sống động, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy ‘Lưu niên’ đặc biệt êm tai như vậy." An Hân nhướng mày ca ngợi. "An tỷ tỷ quá khen, chữ Khải của tỷ tỷ mới thật là công phu." Tôn Ngọc tiến lên một bước, cúi chào khen ngợi. "Hôm nay mọi người cũng mệt rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi, sau này có thời gian lại tiếp tục có được không?" Liễu Tuệ nói xen vào, nhìn nàng mệt như thể một khắc sau sẽ ngã vậy. "Cũng phải, vậy mọi người về trước đi." Đứng cả một ngày, dù là Thẩm Ngọc Quân cũng cảm thấy hai chân mỏi nhừ. Về đến phòng, Trúc Vũ đưa nước nóng đã sớm chuẩn bị xong đến trước mặt Thẩm Ngọc Quân, hầu hạ nàng rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong Trúc Vũ lại bưng một chậu nước nóng đến để Thẩm Ngọc Quân ngâm chân. mát xa các huyệt vị ở bàn chân, bắp chân mệt nhoài. Ngày mười một tháng ba, vẫn là ngày thải tuyển, các tú nữ còn lại không nhiều lắm, chỉ nửa ngày đã kết thúc. Giờ ngọ một khắc, chính điện cung Cẩm Tú truyền ra tin tức: Vòng hai của tuyển tú, thải tuyển đã kết thúc, các tú nữ thông qua thải tuyển đến chính điện cung Cẩm Tú tham gia điện tuyển vào giờ tỵ ngày mười lăm tháng ba. Mấy nghìn tú nữ trải qua vòng thứ nhất sơ tuyển, vòng hai thải tuyển, số tú nữ lưu lại không đủ ba trăm vị. Thẩm Ngọc Quân đoán chừng đến ngày điện tuyển, nhiều nhất chỉ có thể giữ lại bốn mươi vị. Lại ngoại trừ ban cho đại thần tôn thất huân quý, có thể tiến cung hầu hạ cũng không đến hai mươi vị. Thật đúng là trong trăm mới chọn được một! … Bảng tính giờ tương ứng trong ngày Tên giờ Tý Sửu Dần Mẹo Thìn Tị Ngọ Mùi Thân Dậu Tuất Hợi Thời gian 23h - 1h 1h - 3h 3h - 5h 5h - 7h 7h - 9h 9h - 11h 11h - 13h 13h - 15h 15h - 17h 15h - 19h 19h - 21h 21h - 23h
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]