Chương trước
Chương sau
[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương 107: Khẩn cấp.
Diệp Thanh An không biết phải làm gì trong tình cảnh này cả, tự nhiên lại được người khác thổ lộ một cách bất thình lình như vậy thì ai cũng phải hoang mang như cậu thôi.
Nam Cung Hàn Dương cũng không có ép cậu, hắn nói: "Không cần phải trả lời ngay đâu, em cứ từ từ suy nghĩ, đợi khi nào về mẫu tinh lại trả lời sau cũng được."
Diệp Thanh An gật gật đầu, thầm thở phào một hơi.
Nam Cung Hàn Dương thấy cậu không có trực tiếp từ chối liền biết bản thân mình có cơ hội, vẻ mặt vui vẻ một lời khó nói hết: "Bên trong còn rất nhiều loại cơ giáp khác nhau, tôi dẫn em đi xem."
Nam Cung Hàn Dương dẫn Diệp Thanh An đi dạo được một lúc thì Đoàn Tuấn bỗng nhiên vội vã chạy đến, sắc mặt vô cùng trầm trọng, mắt thấy Diệp Thanh An đang đứng bên cạnh Nam Cung Hàn Dương thì vẻ mặt hơi nén lại nhưng vẫn làm lộ ra nét lo âu một lời khó nói hết.
Nam Cung Hàn Dương đứng ở vị trí cao đã lâu, vừa nhìn liền biết trong quân đội hoặc Liên Bang đã có chuyện, bảo với Diệp Thanh An: "Em tự đi dạo một chút, thấy thích con nào thì cứ đánh dấu gọi người đến lắp đặt hệ thống trí năng là có thể sử dụng, trong quân còn có việc tôi đi trước, chút nữa sẽ có người máy đến đưa em về khách sạn."
Diệp Thanh An gật đầu: "Anh cứ đi làm việc đi."
Đoàn Tuấn và Nam Cung Hàn Dương gấp gáp rời đi.
Vừa đi Nam Cung Hàn Dương vừa hỏi: "Có chuyện gì sao? Trong quân à?".
"Đúng vậy nguyên soái, ngài Tổng đốc Jain lần trước là người chịu trách nhiệm xử lí vụ việc xảy ra ở tinh cầu nguyên thủy hôm nay đã công bố tình trạng khẩn cấp đến Liên Bang, theo những gì được ghi lại thì tinh cầu nguyên thủy hiện tại hơn ba phần tư diện tích đã bị biến đổi hết cả rồi, chẳng mấy chốc tinh cầu ấy sẽ trở thành nguồn lây lan bệnh độc mất."
Vừa nói Đoàn Tuấn vừa cho Nam Cung Hàn Dương xem hình ảnh.
Tinh cầu nguyên thủy hiện tại khác xa vô cùng so với kí ức của Nam Cung Hàn Dương, những đợt sương sớm trắng xóa vào buổi sớm nay đã bị thay thế bằng phấn hoa độc màu vàng, thảm thực vật xanh um tươi tốt nay biến dạng trở nên đen đen tím tím nhìn qua vô cùng rợn người, đó là còn chưa tính đến những loài thú biến dị vô hiền hòa sống ở đó bị lây nhiễm trở nên điên dại, cá chết thành bãi trên sông, suối.
Nam Cung Hàn Dương nhìn mà đêm hết cả mặt, Jain chính là người chủ trì có mái tóc màu vàng trong cuộc họp cấp S lần trước. Nam Cung Hàn Dương nhớ lúc đó gã ta rất tích cực chèn ép hắn và giành việc này về tay, giờ xem đi? Gã ta đã làm gì với tinh cầu xinh đẹp này? Rốt cuộc gã ta có đến để trừ bệnh độc hay không vậy?
Nam Cung Hàn Dương tức giận đến mức muốn bẻ đầu đối phương, nhưng tình trạng khẩn cấp đã ban ra, hắn hiện tại chỉ có thể lập tức về mẫu tinh tham gia xử lí vấn đề. Nếu tinh cầu nguyên thủy không còn có thể cứu được nữa thì biện pháp duy nhất chính là phải cách li tinh cầu đó và để nó tự sinh tự diệt mà thôi.
Việc xử lí tinh cầu nguyên thủy bắt đầu được liệt vào cấp 2S trở thành một việc bắt vào là phỏng tay, Jain phủi bỏ trách nhiệm, đùn đẩy mọi chuyện sang cho Nam Cung Hàn Dương, những kẻ khác trong đơn vị cấp cao của Liên Bang cũng không muốn dính đến vụ này, Nam Cung Hàn Dương bất đắc dĩ trở thành tấm khiên của bọn họ.
Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn một vòng quanh phòng họp, ánh mắt càng ngày càng tối xuống. Việc Liên Bang xâm nhập vào máy chủ của hắn lần trước đến giờ vẫn chưa có lời giải thích, hiện tại lại làm loạn hết mọi chuyện lên rồi đưa vào tay hắn, ở giữa Nam Cung Hàn Dương không tin là không có kẻ điều khiển phía sau.
Hắn tức giận đi ra khỏi phòng họp, vừa đi qua một ngã rẽ liền bắt gặp vô gương mặt đáng ghét quen thuộc.
Người kia thấy hắn thì vô cùng bất ngờ: "Anh là ai? Sao anh lại vào được đây? Anh biết nơi này phải quyền hạn cấp A trở lên mới được vào hay không?".
Nam Cung Hàn Dương giận đến bật cười: "Chính tôi hỏi anh mới đúng đó! Tôi nhớ nhà họ Lăng các anh, cụ thể là anh Lăng Thần chỉ mới có quyền hạn cấp B, sao có thể vào được đây?".
Lăng Thần nhíu chặt mày đang định nói gì đó thì ở phía sau Lăng Thần, một cái đầu vàng lổm chổm xuất hiện, Jain mỉm cười ha hả: "Là tôi thăng hạn cho cậu ta vào đó! Cấp dưới của tôi mới nhận, sao nào? Nguyên soái nay rãnh rỗi đến nỗi muốn quản lí cả cấp dưới của tôi nữa sao?".
Nam Cung Hàn Dương: "Ban đầu tôi chỉ nghĩ Tổng đốc đơn giản chỉ là bất tài thôi, không ngờ hôm nay lại được mở mang tầm mắt."
Nụ cười của Jain tắt ngúm, gã đanh mặt: "Nguyên soái có ý gì đây?".
"Ý trên mặt chữ chính là anh không chỉ bất tài mà còn không có mắt nhìn người." Nam Cung Hàn Dương cười khẩy một cách châm chọc rồi sải chân bước đi để lại một cái đầu vàng đang dậm chân cùng Lăng Thần đã ngây ra như phỗng.
Tên kia! Cái tên thú vui mới của Diệp Thanh An là Nguyên soái? Đùa gì vậy chứ?
**
Diệp Thanh An tự mình đi ngắm cơ giáp một hồi, mặt dù cơ giáp đẹp thì đẹp đấy nhưng không có người đi cùng rất nhanh đã nhàm chán, vừa vặn robot giúp việc của Nam Cung Hàn Dương vừa đến cậu liền cùng nó trở về.
Hôm sau là ngày thi đấu giữa hai đội, lúc này Diệp Thanh An mới biết Nam Cung Hàn Dương đã về mẫu tinh, nhớ lại vẻ mặt gấp gáp của Đoàn Tuấn khi ấy, có lẽ là ở mẫu tinh xảy ra chuyện gì đó rồi.
Lần này thi đấu ở trong một khu rừng sau chỗ đóng quân của quân đoàn số một, mỗi đội sẽ được chuẩn bị một khu vực riêng và thời gian thi đấu sẽ là ba ngày. đam mỹ hài
Hai bên hai đội hừng hực chiến đấu bắt đầu bước vào trận đấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.