“Vậy thì cậu từ đâu mà biết chuyện này?” Tiêu Ngô Đồng cúi đầu, chậm rãi mở miệng: “Ngay cả chúng tôi cũng vừa mới biết được, Tiêu Kỳ Thụ tham gia tiết mục này đấy.”
Tuyển thủ kia nở nụ cười: “Tôi nghe lén nhân viên công tác ở bên kia nói, nhưng nếu là Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh, có thể lấy hạng nhất cũng không có gì đáng trách, chỉ là đáng tiếc phần thưởng hạng nhất thôi, tôi rất muốn có một bùa chú cấp sáu.”
Đầu vai Tiêu Ngô Đồng hơi rung lên, trong mắt y sắc đỏ lưu chuyển, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy quang não trên người phát ra tiếng vang tích tích.
Có người gọi cho y.
Thiếu niên khẽ nhíu mày, y thô bạo nhìn thoáng qua màn hình quang não, mặt mày bạo ngược kia trong khoảnh khắc đã tiêu tán.
“Tôi đi nghe máy, lát nữa trở về!” Y vui vui vẻ vẻ vẫy vẫy tay với các đồng bạn, xoay người chạy ra bên ngoài, chỉ có tiếng nói khoe khoang theo chỗ rẽ truyền lại đây: “Là người nhà tôi gọi tới!”
Trì Nhạc sờ sờ đầu, quay đầu nhìn về phía Lance: “Người trong nhà? Là Tiêu gia? Nhưng tôi cảm thấy Ngô Đồng không giống như đặt bất cứ ai trong cái nhà kia ở trong lòng nhỉ?”
Lance gõ gõ đầu cậu ta, nghe đối phương kêu đau mới sảng khoái thở ra một hơi: “Còn có tâm tình chú ý cái này! Không thấy bùa chú cấp sáu của chúng ta sắp bị cầm đi sao!?”
Tiêu Ngô Đồng nghe cuộc gọi này cũng không biết đã qua bao lâu, chờ đến khi nhân viên công tác đã đi vào phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-anh-de-phu-nhan/252489/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.