Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Xe taxi tự động điều khiển là loại phương tiện giao thông rất thuận tiện, đặt điểm đến xong, hành khách không cần nhọc lòng gì cả, chỉ cần chờ xe tới nơi, sau đó xuống xe.
Nhưng về phương diện khác, chỉ cần hacker có kỹ thuật cao và sự kiên nhẫn, điểm đến của người ngồi xe sẽ bị bại lộ trước mặt người có rắp tâm.
Đối với đoàn người Tiêu Ngô Đồng mà nói, dự định của bọn họ chính là bị lỗ hổng nhỏ này làm lộ ra.
Tiêu Kỳ Thụ đuổi theo chiếc xe kia một hồi, hắn hạ tay lấy tư liệu, thủ hạ này tương đối hiểu tâm tư của hắn, khi trình lên nơi đến của Tiêu Ngô Đồng còn đồng thời đặt một tư liệu tuyển chọn thi đấu ở trước mặt hắn.
“Ngôi Sao Ngày Mai?” Tiêu Kỳ Thụ cười nhạo: “Tiêu Ngô Đồng cũng dám vọng tưởng? Chỉ là một con chuột dưới cống rãnh mà thôi, sớm muộn gì cũng xong đời!”
Những người khác trong xe đều cúi đầu không trả lời.
Tiêu Kỳ Thụ mắng cho sướng mồm, lại cầm lấy tư liệu Ngôi Sao Ngày Mai, lật đến một tờ khen thưởng cho người xuất sắc, hơi nhăn mày: “Tôi còn tưởng rằng bọn nó đã từ bỏ tham gia cuộc tuyển chọn, không ngờ là đặt tâm tư trên cái loại đường ngang ngõ tắt này. Bùa chú cấp sáu?”
“Tưởng bở!”
Hắn ném tư liệu sang bên cạnh, lười biếng chỉ huy đám thuộc hạ tới: “Liên hệ tổ tiết mục cho tôi, cái thi đấu này tôi cũng muốn tham gia.”
“Thiếu gia, việc này chỉ sợ không ổn.” Thuộc hạ tiếp nhận tư liệu, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngài xem, gia chủ đã nói, trong khoảng thời gian này ngài nên đặt tâm tư trên việc thi đấu……”
“Suốt ngày cứ gia chủ gia chủ! Anh nghe Tiêu Mặc Tức hay nghe tôi!” Tiêu Kỳ Thụ bị hắn nói đến không kiên nhẫn, túm đồ bên cạnh ném qua: “Tiêu Mặc Tức bảo anh nghe lời tôi! Không phải để mấy người đến bên người tôi nghe hắn nói!”
Thứ hắn ta ném qua chỉ là một cái bình nước, thuộc hạ kia không dám tránh né, tùy ý để bình nước đập lên mặt, hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên khinh thường và chán ghét, cuối cùng lại chỉ đáp: “Tôi đã biết, thiếu gia.”
Tiêu Kỳ Thụ lúc này mới vừa lòng, hai chân gác lên nhau, chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Tôi cũng không phải là không nghe gia chủ nói, được rồi, hiện tại cho tài xế quay về trường học đi, đặt tàu bay ngày mai cho tôi, tôi muốn đích thân đi xem chương trình này.”
~~~~~~~~
“Ngô Đồng!!”
Trì Nhạc từ trong một góc nhảy ra, tóm lấy Tiêu Ngô Đồng đang muốn trốn đi, ôm lấy cổ đối phương, cười hì hì hỏi: “Sắp đến chúng ta rồi, cậu lại định làm gì?”
“Tôi…… Tôi căng thẳng!” Tiêu Ngô Đồng trừng lớn đôi mắt ngập nước: “Muốn đi WC.”
“Chờ báo danh biểu diễn xong rồi lại đi.” Lance chậm rì rì đi qua bên người y: “Mười phút trước cậu đã đi WC một lần rồi, hai mươi phút trước cậu cũng đi WC, còn có 30 phút trước, 40 phút trước……” Thanh niên tuấn tú nheo mắt lại, cúi xuống đánh giá thân hình thiếu niên đáng thương hề hề kia: “Ngô Đồng à, cậu muốn đi WC hay là muốn lâm trận bỏ chạy?”
“Chỉ là muốn đi WC! Thật sự!” Tiêu Ngô Đồng sau lưng lạnh lẽo, giơ hai tay đầu hàng.
“Hừ, tốt nhất là như thế.” Lance không tiếp tục bức bách cậu thiếu niên nữa, đứng thẳng người nhìn về phía trước: “Cho cậu ba phút, đi nhanh về nhanh.”
“Nếu đến giờ mà không trở lại ——”
“Tôi bảo đảm đúng giờ!” Không đợi hắn nói xong, Tiêu Ngô Đồng nhanh chóng chạy trốn.
Tuy đã hạ quyết tâm xuất đầu lộ diện vì bạn bè, nhưng nói như thế nào đi chăng nữa cũng đã khiêm tốn sống rất nhiều năm, chỉ có vài lần xuất đầu lộ diện, cẩn thận mà nói cũng chỉ là ngây ngốc trong đoàn phim, căn bản sẽ không nhìn thấy quá nhiều người, nhưng ca hát biểu diễn trên sân khấu lại khác xa.
Tiêu Ngô Đồng ngồi xổm trong WC, u oán gõ hệ thống lên.
“Thương lượng một chút? Tuyên bố nhiệm vụ đi, ta đột nhiên không muốn lên sân khấu!”
Hệ thống xê dịch thân thể, giấu bản thân sâu vào trong góc thức hải, thuận tiện tặng cho ký chủ rác rưởi một cái xem thường to lớn.
Nhiệm vụ lần trước là cơ hội rất tốt để nổi danh đó! Nhìn Tiêu Kỳ Thụ hiện tại mà xem! Đã không được việc, tính cách lại rác rưởi, nhưng mỗi ngày chỉ cần làm chuyện gì là toàn Liên Minh đều biết, có thể nói là một bước lên trời! Ngay cả mấy việc phá phách ở tinh cầu Frost kia cũng đều có Tiêu gia, Tề gia chùi đít cho hắn, thanh danh ở Liên Minh có thể tốt so với thánh nhân.
Nếu Tiêu Ngô Đồng không gian lận trong hệ thống gen xứng đôi, thì hiện tại người hưởng thụ mỹ danh này chính là y!
Cái này có thể giảm bớt nỗ lực phấn đấu rất nhiều năm đó!
Ký chủ rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của ta!
Không được hệ thống trả lời đã nằm trong dự kiến của Tiêu Ngô Đồng, y như oán phụ ban ngày thở ngắn than dài, tròng mắt dính trên đồng hồ quang não, ba phút sắp hết, phải nhanh chóng thu hồi oán khí đầy người, định bước ra khỏi phòng.
Nhưng y còn chưa đẩy cửa ra, đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc tiến vào.
“Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh có thể tham gia chương trình Ngôi Sao Ngày Mai là vinh hạnh lớn nhất của chúng tôi!” Đó là thanh âm của một người đàn ông trung niên, âm sắc không tồi nhưng quá mức nịnh nọt, hiện lên chút cảm giác dầu mỡ: “Ngài hà tất phải tự mình tới xem thi đấu, chúng tôi đã sắp xếp cho ngài một danh ngạch trong trận chung kết!”
“Hôm nay cũng không có chuyện gì làm, đơn giản đến xem thôi.” Rất nhanh, một thanh âm ngạo mạn khác vang lên: “Thuận tiện xem đối thủ tương lai của tôi.”
Tiêu Kỳ Thụ?
Tiêu Ngô Đồng rất nhanh nhận ra thanh âm này, tròng mắt y vừa chuyển, bàn chân sắp bước ra vội vàng thu trở về, còn nâng chân của mình từ mặt đất lên, miễn cho bị bại lộ hành tung.
“Ngài nói gì vậy!” Người đàn ông trung kia nói, thanh âm làm ra vẻ quá mức khiến hắn có vẻ rất quái dị, làm người nghe khó chịu trong lòng: “Những tuyển thủ cuộc thi chọn ra sao có thể so được với ngài chứ!”
“Đương nhiên không so được.” Tiêu Kỳ Thụ cười lạnh một tiếng: “Nhưng vẫn có người tự cho mình cao hơn người, cần tôi tới dạy dỗ một chút.”
Tiếng nước xôn xao vang lên, hình như có người đang rửa tay, thanh âm ồn ào vang lên vụn vặt vang một hồi rồi dần dần yên tĩnh lại, ngay sau đó tiếng bước chân của hai người một trước một sau dần dần rời khỏi WC.
“Ông cũng đừng tiết lộ sự xuất hiện của tôi, tôi không muốn quá rêu rao.” Tiêu Kỳ Thụ lần thứ hai nói: “Cũng không thể làm khó tổ chương trình các ông, cho tôi một danh ngạch vòng loại là được, tôi sẽ chậm rãi dạy bọn nó làm người.”
“Được! Được! Đều nghe ngài!” Thanh âm hai người dần dần đi xa, chờ đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, không nghe được chút thanh âm nào, Tiêu Ngô Đồng mới đẩy cửa đi ra.
Y bóp mũi, vẻ mặt chua xót chạy vội ra ngoài.
Hệ thống ở trong đầu lo lắng nói: “Tiêu Kỳ Thụ sao lại chạy đến chỗ này? Sao hắn ta biết cuộc thi đấu này? Tiêu gia sao có thể mặc kệ hắn ta vứt cuộc tuyển chọn đi, chạy đến đây lăn lộn?”
“Này! Ký chủ! Ngươi có nghe không!”
“Đừng…… Nói…… Nữa……” Tiêu Ngô Đồng bóp mũi, sắc mặt dữ tợn: “Ta…… Không…… Trụ…… Được…….”
Y nhanh chóng chạy về phía trước, nhưng ngoài dự đoán là dưới tình huống không có hướng dẫn, y vẫn đi chính xác con đường.
Loại dị thường này làm hệ thống càng thêm lo lắng.
Rốt cuộc thì ký chủ rác rưởi đã có lịch sử to lớn, rời nhà bị lạc 300 chỗ ngoặt ở tinh cầu Frost.
Đây là bị làm sao?
Đau đầu, đau chân hay đau bụng?
Đúng lúc này, Tiêu Ngô Đồng đã chạy tới bên người đám bạn cùng phòng, y một phen nhào vào trong ngực Lance, đẩy lùi thanh niên đang hùng hổ muốn răn dạy y về muộn, cho đến khi ngã vào trong lòng Elton mới dừng lại. Sau đó y buông tay đang bóp mũi ra, vùi đầu vào trong lồng ngực đối phương, há to mồm thở gấp.
Lance bị phản ứng này làm cho sững sờ, hắn theo bản năng vứt hết lời răn dạy, duỗi tay vỗ lưng thiếu niên không ngừng phập phồng đang nằm trong ngực, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”. truyện ngôn tình
Tiểu thiếu niên nhà bọn họ bị người ta khi dễ!?
Lance mặt mày mềm mại lập tức lạnh thấu xương.
“WC……” Tiêu Ngô Đồng nghẹn một hồi mới ngẩng đầu, một đôi mắt màu nâu oánh nhuận chứa đầy nước mắt: “Quá thối!”
“Ôi!”
Tiêu Ngô Đồng kêu thảm thiết một tiếng, ôm đầu nước mắt lưng tròng ngồi xổm xuống, lên án nhìn chằm chằm người khởi xướng.
Lance xoa xoa nắm tay, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y một cái, lạnh nhạt vô tình nói với nhân viên công tác tổ chương trình: “Đội viên của chúng tôi đã đến đông đủ, xin dẫn chúng tôi đi.”
Da nhóc con này, một ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói!
Tiêu Ngô Đồng không được đáp lại, đáng thương vô cùng nhìn về Elton phía sau: “Elton……”
“Chúng ta nên đi vào.” Thanh niên cao lớn làm lơ ánh mắt y, xách nhạc cụ của mọi người lên, nhân tiện kéo Trì Nhạc hứng thú bừng bừng đi, theo nhân viên công tác vào trong.
“Anh trai à! Bọn họ khi dễ ta!” Tiêu Ngô Đồng khóc chít chít chọc hệ thống lên: “Ngô Đồng không muốn sống nữa! Bọn họ đều khi dễ ta! Hu hu hu hu!”
“Ồ.” Hệ thống lạnh nhạt trả lời: “Ngươi sắp tụt lại phía sau.”
Tiêu Ngô Đồng quay đầu vừa thấy thân ảnh đám bạn cùng phòng đã sớm biến mất không thấy đâu, một góc áo nho nhỏ cũng không để lại cho y.
Thiếu niên tức khắc nhảy dựng lên, một phen lau sạch nước mắt giả vờ khóc, hoang mang rối loạn chạy qua: "Ôi ôi ôi! Các anh đi thật à! Từ từ, chờ tôi với!”
Ngôi Sao Ngày Mai chỉ là một cuộc thi đấu cực kỳ bình thường trong Liên Minh, các chương trình cùng loại nhiều đếm không xuể, mà nếu không có đủ lực ảnh hưởng, loại chương trình này phỏng chừng cũng không lên được cấp bậc đài truyền hình tinh cầu, chỉ có thể ở khu vực cấp bậc TV. Cũng may Ngôi Sao Ngày Mai không có lo lắng này, địa điểm thi đấu của nó ở gần làng đại học, bởi vậy cũng không thiếu tuyển thủ ưu tú, so với các chương trình cùng loại thì mức độ nổi tiếng cao hơn chút, nói như thế nào thì cũng có thể bước lên cấp bậc đài truyền hình tinh cầu.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Muốn mượn lực ảnh hưởng lên cao đài truyền hình, với thực lực bản thân bọn họ thì làm không được, bởi vậy khi đại nhân vật Tiêu Kỳ Thụ nổi danh Liên Minh này đến mới làm cả tổ chương trình mừng rỡ như điên.
Đây có thể là cơ hội làm cho bọn họ bước lên cấp bậc đài truyền hình tinh vực!
Vì đuổi kịp thời gian phát sóng cũng vì không để chương trình nửa đường bị cấm, chu kỳ chế tác của Ngôi Sao Ngày Mai chỉ chưa đến hai tháng, thi đấu cũng chỉ chia làm danh sách tuyển chọn, sơ tuyển, đấu bán kết và trận chung kết, tuyển thủ tham gia tiết mục chỉ cần báo danh là lập tức có thể trực tiếp tiến vào danh sách, danh sách thông qua thì tiến vào đấu vòng loại, không thông qua thì hoàn toàn bị loại bỏ.
Bốn người Tiêu Ngô Đồng đã báo danh, được nhân viên công tác đưa tới cửa phòng tuyển danh sách, lấy nhạc cụ của từng người, mấy người thở sâu, nhìn nhau, đẩy cửa lớn ra.
“Sao lại……” Đôi mắt dừng trên vị trí giám khảo, Trì Nhạc hít một hơi, suýt chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
Lance nhanh tay nhanh mắt bịt kín miệng cậu ta.
Nhưng hắn cũng không trách đối phương.
Bởi vì lúc này, lực chú ý của hắn đã bị người đang cười lạnh ngồi ở vị trí giám khảo nhìn kia hấp dẫn.
Tiêu Kỳ Thụ!
Trong lòng mọi người đồng thời trầm xuống.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tiểu Ngô Đồng:
Cha, mẹ, chào buổi tối
Sư phụ thứ sáu trở về
Ngô Đồng rốt cuộc cũng thấy hắn
Tất cả mọi người đứng trong căn phòng lớn nhất Thiên Kiếm Môn
Sư đệ đứng bên người sư phụ và sư huynh
Ngô Đồng cũng nghĩ rằng
Bị sư phụ mắng
Có chút khổ sở
Bởi vì……
Bởi vì Ngô Đồng còn chưa bao giờ đứng ở trên đài cao như vậy đâu!
Nhưng chỉ có một chút khổ sở thôi
Thật sự chỉ có một chút như vậy thôi
Không cần lo lắng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.