Đỉnh núi nhỏ.
Không có một bóng người.
“Thật là mạo hiểm!” Tiêu Ngô Đồng sờ sờ nhẫn trữ vật, thở ra một hơi thật dài.
Khi lệnh bài bị thu vào, y thấy được một chân của người mở cửa kia đã bước vào, cũng may phản ứng của người tu chân giúp y, một khắc trước khi đối phương đi vào, y trực tiếp nhảy xuống phía sau hàng hóa, tăng tốc một chút từ bên trong xông ra.
Cũng không biết đó là ai, nhìn thấy xác trùng đầy đất còn đi vào trong.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Ngô Đồng lại thở dài.
Nếu sư huynh ở đây thì tốt rồi.
Nếu sư huynh có ở đây, y không cần phát sầu cái gì cả.
Hắn có thể xử lý tốt hết thảy.
Lạc tháp lạc tháp……
Tiếng Sâu độc bò từ nơi không xa truyền đến, bước chân Tiêu Ngô Đồng rời đi tức khắc ngừng lại, cảm xúc sung sướng trên mặt dần dần biến mất, lộ ra chút do dự.
Cần giết con trùng lọt lưới này không? Nhưng tầng chứa kho hàng hoá chuyên chở trước mắt đã không còn bao nhiêu người, một người sống duy nhất kia nhìn có vẻ như không hoàn toàn sợ hãi một con sâu như vậy.
Không muốn làm việc không có ý nghĩa.
Cái ý nghĩ này chiếm thượng phong.
“A a a a!!” Tiếng người cuồng loạn vang lên.
Có người!
Bước chân Tiêu Ngô Đồng vốn muốn rời đi tức khắc thu trở về, không chút do dự chạy tới hướng kia.
“Ký chủ, không thể để lộ thân phận của ngươi!”
“Đã biết!” Tiêu Ngô Đồng nheo mắt lại: “Ta cũng không phải loại người vì bản thân!”
~~~~~~~~
Tề Sâm khó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-anh-de-phu-nhan/252474/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.