Tiêu Kỳ Thụ đứng trước mặt Tiêu Ngô Đồng.
Khuôn mặt có thể nói là tuấn tú của hắn tức khắc trở nên bình thường, tóc màu vàng kim biến thành rơm rạ khô khốc, đôi mắt xanh biếc như pha lê châu thấp kém, quả thực giống như đồ rởm đối lập với đồ quý.
Tiêu Kỳ Thụ nhìn thiếu niên điềm tĩnh cười, hắn bỗng dưng run lên, trong lòng lạnh băng sinh ra sợ hãi, nhưng thủ vệ kia ở bên cạnh lại hồn nhiên không phát giác ra cái gì dị thường, chỉ dùng ánh mắt dung túng nhìn thiếu niên.
Lại là như vậy!
Trong lòng Tiêu Kỳ Thụ dâng lên bạo ngược.
Tùy tùy tiện tiện người nào cũng đều nói chuyện với Tiêu Ngô Đồng! Hắn mới là thiếu gia chân chính của Tiêu gia!
Nỗi oán khí này nhanh chóng xua tan lạnh lẽo trong lòng, Tiêu Kỳ Thụ lạnh lùng nói: "Tiêu Ngô Đồng, mày thật sự ngu hay giả vờ ngốc? Đã nói mày bị trục xuất khỏi Tiêu gia, còn chưa từ bỏ ý định!?"
Tiêu Ngô Đồng không hề phát hiện ác ý trong giọng nói của hắn, lạnh lẽo biến mất như bọt nước, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện, y chắp đôi tay trước ngực tạo thành chữ thập, thanh âm mềm mại cầu xin nói: "Kỳ Thụ ca ca, không biết chú vì sao lại tức giận với em, anh cho em đi vào giải thích một chút được không?"
Tiêu Kỳ Thụ cười lạnh, trong ánh mắt hắn chứa đầy ác ý dày đặc: "Tao nói cho mày biết, hiện tại mày đã bị Tiêu gia xoá tên, mệnh lệnh là phụ thân hạ! Đừng nói là gặp phụ thân, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-anh-de-phu-nhan/252459/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.