Lâm Tây tìm nhà vệ sinh để gài dây áo ngực trên vai cho chắc, thầm nghĩ hôm nay đúng là dây áo này gây ra án giết người.
Sắc trời dần dần về chiều. Bị chuyện của Tô Duyệt Văn làm cho chậm trễ, Lâm Tây mới sực nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, cô vốn định trở về phòng ngủ nhưng bây giờ lại muốn tới căn tin.
Vừa đi được chẳng bao xa, bả vai cô đã bị ai đó vỗ mấy cái liên tục.
Cô quay đầu lại, thì ra là Giang Tục.
Cảnh tượng hai người đứng chen nhau bên rèm cửa sổ bỗng lóe lên trong đầu, Lâm Tây không nhịn được mà đỏ hết cả mặt. Cô thề đấy, cô chẳng hề có ý nghĩ không nên có với Giang Tục đâu! Bài học kiếp trước vẫn còn đấy, cho dù chết cô cũng không muốn có chuyện xấu nào về mình và Giang Tục bị lan truyền, lúc này cô chỉ xấu hổ mà thôi.
"Lại là chuyện gì ạ?”
Giang Tục: "Đi ăn cơm à?"
"Dạ."
"Đi chung nhé?”
"Không cần không cần!" Lần này Lâm Tây thành thật một cách tuyệt đối: “Em đi một mình à.”
Bị Lâm Tây cự tuyệt, Giang Tục cũng không tỏ vẻ gì. Anh hơi nhún vai và nói thêm: “Lát nữa anh tới tìm em.”
Lâm Tây hoài nghi nhìn về phía anh: “Anh tìm em làm gì?”
"Lấy áo chơi bóng.”
Bị anh nhắc nhở như vậy, Lâm Tây chợt nhớ chuyện anh sai vặt mình. Ngẫm lại, kể từ ngày anh xuất hiện ở đời này, chẳng có chuyện nào của cô được thuận lợi cả, cô tức giận trả lời: “Vứt rồi.”
Giang Tục thấy Lâm Tây đang đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi/38549/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.