Editor: Trà sữa trà xanh
Lúc Phó Tiểu Phương trở lại, liền nhìn thấy Giang Tục đã thay xong quần áo chơi bóng ra sân. Cô vừa thấy Giang Tục tới, trong nháy mắt từ cạn kiệt sức lực biến thành con khỉ mừng rỡ tràn đầy sức sống.
“Trời ơi, Giang Tục đến đây lúc nào vậy?” Phó Tiểu Phương đặt mông ngồi xuống, vội vàng lấy lá cờ nhỏ của mình ra kích động quơ múa.
Lâm Tây im lặng, khinh bỉ liếc cô một cái nói: “Mới vừa tới, còn ngồi chỗ của cậu.”
“A —— thiệt hay giả?” Phó Tiểu Phương vừa mới hưng phấn, đột nhiên phát hiện trong đó có cái gì không đúng: “Tại sao anh ấy ngồi ở đây? Tìm cậu sao?”
“Tìm áo và giày chơi bóng.” Lâm Tây không thể làm gì khác hơn là nói: “Vừa rồi Lâm Minh Vũ đã tới, đưa áo và giày chơi bóng của Giang Tục cho mình.”
Phó Tiểu Phương nhìn xung quanh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từng ngồi một rồi gật đầu, “Khó trách mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào chúng ta.” Cô có chút xấu hổ sờ tóc: “Mình còn tưởng rằng do hôm nay mình mặc chiếc váy này đặc biệt đẹp mắt.”
Lâm Tây không nhịn được lắc đầu: “Không ai yêu thầm cậu đâu...cậu đừng có tự luyến.”
Phó Tiểu Phương không để ý tới cô, phối hợp cảm khái nói: “Chỉ là, làm em gái Lâm Minh Vũ thật là tốt, có thể đến gần Giang Tục!”
Lâm Tây căm thù đến tận xương tuỷ hai chữ “Cơ hội” này: “Mình không lạ gì, cám ơn.”
“Cậu thật là ở trong phúc mà chẳng biết.....”
Nói xong, cô nhẹ nhàng sờ sờ chỗ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi/38547/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.