Móng vuốt của mèo có dạng gì thì mọi người đều biết rồi, chẳng những ngón tay không dài như con người, mà quan trọng là chỉ có thể cùng co cùng duỗi, không thể tách từng ngón ra dùng, cho nên Tiêm Vũ dùng một bàn tay như vậy để đánh chữ thật sự rất đòi mạng. Lần trước viết thư cho cha mẹ Mộ Tiêm Vũ, vì cứ lơ đãng là lại đụng vào phần khác, cho nên cô cứ hết viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, chỉ vài câu ngắn ngủi mà cô phải viết gần một giờ, bởi vậy có thể hiểu tâm tình của cô lúc ấy thế nào, mà cái dấu vết trên bàn phím kia cũng có quan hệ với tâm tình cô lúc ấy.
Lần này lại dùng bàn phím để đánh chữ, kỳ thật cô rất không tình nguyện, chẳng những tốn thời gian mà móng vuốt cũng rất chua xót!
"Sao vậy?" Thấy mèo nhỏ chỉ đứng đó ngẩn người, Bạch Cẩn Lê hỏi.
"Meo!" Cô lắc đầu với Bạch Cẩn Lê, kiên quyết không muốn đánh chữ nữa. Sợ anh hiểu lầm mình không muốn hợp tác, cô lại quơ quơ móng vuốt của mình.
"Ồ." Nhìn móng vuốt nhỏ của cô, lại liên tưởng đến những dấu vết kia, Bạch Cẩn Lê nâng cằm: "Quả thật, để mày dùng móng vuốt đánh chữ như vậy cũng là làm khó cho mày."
"Meo meo!" Đúng vậy, chúng ta đổi cách khác đi?
"Nếu vậy, chỉ có một biện pháp." Bạch Cẩn Lê đứng dậy đi vào phòng làm việc, chỉ chốc lát, cầm ra một xấp giấy A4 và một lọ mực, anh đổ mực vào trong một cái chén nhỏ, chỉ vào sấp giấy kia nói: "Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-nghich-tap/1743366/chuong-7-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.