"Không nghĩ đến tên Lý Bắc kia ti bỉ như vậy, chỉ phế đi tứ chi thật sự là tiện nghi cho hắn!" Mộ Hạo Nhiên bất mãn nói: "Chị, chúng ta còn là cho người giết hắn đi!"
"Em sai rồi, đối với loại người như Lý Bắc, đây mới là trừng phạt đau đớn nhất với hắn." Tiêm Vũ nhìn dáng vẻ bất mãn của cậu, buồn cười nói.
Lý Bắc này, tự thấy có vài phần thông minh tài trí liền cực kỳ kiêu ngạo, còn có đầy bụng hùng tâm tráng chí, nếu không có cô đến nơi này, Lý Bắc thật sự sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Văn Tu, ở Thanh Bang có thể hô phong hoán vũ. Loại người như thế, tàn phế so chết còn khó chịu hơn nhiều.
"Tiêm Vũ." Lúc này Văn Tu đuổi theo.
"Văn thiếu, anh không đi an ủi cô gái của mình, đuổi qua tới làm gì?" Mộ Hạo Nhiên trào phúng nói.
"Lý Thanh Tuyết không phải là cô gái của anh!" Văn Tu kích động phản bác, sau đó nhìn thoáng qua Tiêm Vũ, nhỏ giọng bồi thêm một câu: "Nhiều nhất là đem cô ta trở thành một món đồ chơi mà thôi."
"Như thế nhìn ra được, món đồ chơi này đối với anh rất quan trọng, quan trọng đến anh vì cô ta mà nhiều lần thương tổn chị tôi." Mộ Hạo Nhiên càng nói thanh âm càng lạnh.
"Được rồi Tiểu Nhiên." Tiêm Vũ giữ chặt Mộ Hạo Nhiên, trong thanh âm mang theo điểm thất vọng cùng ưu thương: "Nếu không phải nhờ chuyện này, chị cũng sẽ không nhìn rõ được người ta."
"Tiêm Vũ." Văn Tu bất an kêu một tiếng, Mộ Hạo Nhiên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-nghich-tap/161383/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.