Ngồi im một lúc lâu, nàng chậm rãi thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng thổn thức. Trong nguyên sách, Chính Khang đế sống rất lâu, mãi đến khi hết sách mà vẫn chưa băng hà, An phi vẫn là An phi, Trình Hoàng hậu vẫn là Trình Hoàng hậu. Ngoài nguyên chủ đã chết ra thì những người đó ai cũng giàu sang phú quý.
Có lẽ là vì phu thê bọn họ trùng sinh nên mới mang đến một loạt thay đổi.
Nàng nhìn đồng hồ cát, đã không còn sớm nữa. Nàng nghĩ, Hầu gia đã vào cung nhiều giờ rồi, chắc chắn là lúc xuất cung rất đói. Nàng vịn tay Thải Thanh, đứng dậy đến phòng bếp.
Mùa thu khô hanh, nàng chọn mấy nguyên liệu nấu ăn tươi mọng, bỏ vào trong nồi nấu canh.
“Sư mẫu.”
Không biết Đình Sinh đã đứng ở cửa phòng bếp từ khi nào, hắn mặc đồ màu xanh, dung nhan tuấn mỹ. Nàng sai Dương quản sự trông nồi canh, mình thì mỉm cười đi ra ngoài.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Tính ra thì nàng chưa gặp Đình Sinh một thời gian rồi.
Thiếu niên cao sớm, nhìn càng trầm ổn hơn, có lẽ là vì chuyện lần trước nên giữa lông mày thanh tuấn có một sự ưu sầu không thuộc về thiếu niên.
Hắn yên lặng đi theo nàng, phong thái đi lại loáng thoáng có khí thế của sư phụ hắn.
Gần xế chiều, bầu trời xám xịt, có hạ nhân bắt đầu thắp sáng đèn lồng. Màn đêm buông xuống, hơi lạnh tỏa ra, Thải Thanh nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng cho nàng, nàng kéo chặt lại.
“Muộn như vậy rồi, sư phụ ngươi có việc sao?”
Hầu gia đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-cua-hau-gia/541151/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.