Cho đến khi bóng dáng đối phương biến mất ở cuối hẻm, nàng mới dời mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã ngả về tây, nửa tối dần. Ánh nắng ngày thu không gắt lắm, nhưng lại ấm đến nỗi khiến mũi người ta cay cay.
Làm nữ tử không dễ dàng, từ xưa đã vậy.
Giống nàng ấy, giống Vệ Thanh Anh.
“Công chúa điện hạ, chắc là canh trong phòng bếp đã được rồi ạ.”
Thải Thanh nhỏ giọng nhắc nhở, nàng mới nhớ ra chuyện mình phải làm. Điền trang đưa một con hoẵng đến, nàng sai Dương quản sự rửa sạch rồi ướp một canh giờ, đổ nước vào rồi cho lên bếp hầm.
Tính giờ, có thể kịp bữa tối.
Chuyện của Trình Bát, nàng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Sinh tồn không dễ, giữ chặt bản thân mới là quan trọng nhất.
Hai chủ tớ đến phòng bếp, còn chưa đến gần, mùi thơm đã xông thẳng vào mũi. Nhìn thấy nàng, Dương quản sự vội vàng tiến lên hành lễ. Nàng vẫy tay, bước đến trước bếp lò.
Dương quản sự mở vung, mùi thơm đậm đà lan tỏa.
Thịt ngoẵng ướp với ngũ vị hương, lúc này đã được hầm mềm ra, khiến người ta nhìn mà thèm.
“Rất ngon.” Nàng thử một ngụm, vị rất vừa, tươi thơm nhừ, thêm rau cải, nàng có thể ăn một mạch hết một bát cơm.
Nếu nói sau khi xuyên qua nàng hài lòng với cái gì nhất thì có lẽ là không bao giờ phải lo âu vì chuyện kiếm sống. Nàng có bạc tiêu không hết, còn có cửa hàng điền trang sản xuất hàng năm, có cả lão công giúp đỡ nữa, thật sự còn tốt hơn kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-cua-hau-gia/541142/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.