Chương trước
Chương sau
Trong lúc suy nghĩ, bóng dáng thon dài vượt qua nàng, hơi dừng lại bên cạnh Khuông Đình Sinh.
Ánh mắt lạnh buốt kia nhìn chằm chằm vào chiếc bát giữa không trung trong tay thiếu niên, trong chén là hạt trái cây đủ các loại, còn có bánh trôi gạo nếp màu trắng. Trông thơm ngon trơn bóng, màu sắc tươi tắn lại muốn ăn.
Có điều trong giây lát, thân hình của hắn nhẹ nhàng di chuyển, người đã rời đi hơn hai trượng.
Úc Vân Từ thầm nghĩ, Hầu gia đây là có ý gì?
Miệng thì nói không thèm để ý đến thân phận của Khuông Đình Sinh, vì sao phải dùng mặt lạnh đối đãi? Chẳng lẽ hắn không biết bạo lực lạnh đối với một thiếu niên tâm tính chưa trưởng thành là sự đả kích mang tính hủy nhiệt nhất sao?
Trước kia nàng còn tưởng rằng hắn là người hiếm có, có thể vứt bỏ thành kiến nam nữ, chấp nhận thân phận của Đình Sinh, không nghĩ tới thực chất bên trong vẫn để ý.
“Đình Sinh, sư phụ con… con đừng để trong lòng, dù sao cũng không thể trách cứ bản thân.”
Khuông Đình Sinh có chút mờ mịt nhìn nàng, giống như là không hiểu rõ lời nàng nói.
Từ lúc bóc trần thân phận hôm đó, hắn quả thật sợ sư phụ sẽ vứt bỏ mình. Gần đây luyện công càng ngày càng chịu khó, cũng may sư phụ trước sau như một, đối với chuyện ngày đó đều không nhắc đến nửa chữ.
Thế nhưng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, vừa rồi hắn dường như đã cảm nhận được oán khí của sư phụ.
Không sai, là oán khí, nhất là ánh mắt lúc nhìn chiếc bát trong tay mình, rõ ràng là ẩn chứa sự u oán. Hắn cúi đầu nhìn chiếc chén trong tay, hình như vừa rồi sư phụ chính là nhìn nó.
Hắn nghĩ, có phải sư mẫu hiểu lầm cái gì rồi không.
“Sư mẫu… con cảm thấy sư phụ… hình như là đói rồi.”
Cái gì?
Nàng có chút mờ mịt, Hầu gia đói rồi?
Bởi vì đói, cho nên áp suất thấp. Chuyện này hình như nói cũng nghe được, nàng trầm tư, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn về phía trong chén của Khuông Đình Sinh. Trong thoáng chốc, nàng giống như đã hiểu ra được.
Đồng thời cũng rất không hiểu, không rõ đường đường là một Hầu gia, nếu như đói thì vì sao không cho hạ nhân chuẩn bị đồ ăn thức uống, ngược lại là nhăn mặt với nàng.
Khuôn Đình Sinh thở dài một cách thật trầm, hắn có chút cạn lời. Một người thấu đáo thông tuệ như sư mẫu, sao lại không nhìn ra được tâm tư chân chính của sư phụ.
Sư phụ rõ ràng là thấy sư mẫu đối với mình yêu mến có thừa, có lẽ trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
“Sư mẫu, chi bằng người đi chuẩn bị một chút đồ ăn cho sư phụ?”
Úc Vân Từ giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, “Ừ” một tiếng đáp lại, nàng khẽ nhăn đôi mày thanh tú lại, nghĩ mãi mà không ra, cúi đầu đi ra khỏi sân, bước thẳng đến phòng bếp.
Chè được nấu không tính là ít, nàng một lần nữa lấy thêm một chén rồi đưa đến thư phòng của Cảnh Tu Huyền.
Trong viện, Khuông Đình Sinh đã không ở đó nữa.
Khẽ gõ cửa hai cái, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp. Nàng đẩy cửa đi vào, thấy nam tử kia ngồi phía sau bàn, đôi mắt chưa nâng lên, chăm chú vào binh thư trong tay.
“Hầu gia… hôm nay ta đã nấu một chút chè, chàng có muốn nếm thử không?”
Nam nhân cụp mắt xem sách, vẻ mặt lạnh lùng, đối với nàng mắt điếc tai ngơ. Nàng cẩn thận nhìn biểu cảm của hắn, thầm nghĩ quả nhiên, hắn đúng là tức giận rồi.
Nàng nặn ra nụ cười, đặt chè lên bàn: “Hầu gia, chè này là do ta tự mình làm, giải khát bổ phổi là tốt nhất, chàng có thể nể mặt mà nếm thử một chút không?”
Nói dứt lời mới thấy mắt hắn rời khỏi binh thư, đầu tiên là chuyển qua trên mặt nàng. Nàng cố gắng triển khai nét mặt tươi cười, ý cười mở rộng, mặt mũi tràn đầy sự lấy lòng.
Sau đó hắn dời mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chén chè kia, lại chỉ nhìn, không hề động.
Trong lòng nàng không chắc chắn, hơi lạnh mạnh mẽ chạy lên người. Dáng vẻ tức giận của nam nhân này quá lạnh lẽo, áp suất quá thấp, nàng có chút không chịu nổi. Nếu như cơn giận của hắn thật sự là do mình thì đây chính là vô cùng không ổn.
“Hầu gia, chàng đang xem binh thư à? Có phải ta quấy rầy chàng rồi không?”
Mắt hắn híp lại, nữ nhân này chỉ dựa vào trang bìa hắn lật ra mà có thể nhìn ra binh thư, có thể thấy được là gần đây còn biết được thêm mấy chữ. Chỉ là không biết đọc sách có phải giống như tập viết không, tiến bộ rất ít.
Cả ngày nhảy nhót tưng bừng, toàn để ý đến những việc khác, ngược lại xao nhãng việc chính.
Sự tốt đẹp của nàng đối với người khác không mang theo mưu đồ.
Thế nhưng nàng không biết, miệng lưỡi người đời đáng sợ, người khác không biết thân phận của Đình Sinh. Sẽ chỉ nói nàng là một sư mẫu, suốt ngày dây dưa với đồ đệ nhỏ tuổi. Thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ truyền ra lời ong tiếng ve.
“Đình Sinh là nam nhi.”
Một câu đơn giản, giống như khai sáng, trong nháy mắt khiến nàng tỉnh táo. Hắn nói không sai, trong mắt người ngoài, Đình Sinh là nam tử. Tuy nàng là sư mẫu nhưng cũng là nữ tử trẻ tuổi.
Nếu là người có tâm tư dơ bẩn, cố ý bóp méo quan hệ của bọn họ…
“Hầu gia, đa tạ chàng đã nhắc nhở. Ta biết là không ổn, lần sau nếu như ta lại muốn đưa đồ ăn đến cho Đình Sinh, nhất định sẽ đưa đến chỗ chàng trước, mượn danh của chàng, như thế người khác sẽ không nói này nói nọ.”
Khuôn mặt hắn lập tức tối đi.
Hóa ra hắn còn phải hưởng ánh sáng của đồ đệ mình!
Da đầu nàng tê rần, không biết nói sai câu nào, vì sao khí chất của hắn thay đổi lớn, trở nên rét lạnh hơn vừa nãy?
“Hầu gia…”
“Ra ngoài!”
Giọng nói lạnh lùng, giống như lười nhìn nàng thêm một cái, hắn một lần nữa nâng sách lên, không nhấc mí mắt.
Rốt cuộc nàng đã chọc giận hắn chỗ nào, khiến hắn nạt như thế? Ở triều đại xa lạ này, chỉ có hắn là người có thể giúp nàng. Hắn dù sao cũng không thể không quan tâm đến nàng, không thể đưa nàng về phủ tướng quân, dù sao cũng phải đảm bảo cho nàng ăn ngon uống say ở cổ đại, an ổn làm một vị quý phu nhân cổ đại.
Không có hắn che chở, dù nàng có gia tài bạc triệu thì cũng sợ không coi giữ được.
“Hầu gia, ta đã làm gì khiến chàng tức giận? Chàng nói ra, ta nhất định sẽ thay đổi, đổi đến khi nào chàng hài lòng mới thôi…” Nàng trông mong mà nhìn hắn, giống như con thú nhỏ bị người ta vứt bỏ, còn suýt nữa vẫy đuôi rồi.
Hắn không biết cơn giận vừa rồi của mình vì sao lại nổi lên, nhìn dáng vẻ của nàng, trái tim hắn không khỏi mềm nhũn. Nàng cũng không làm gì sai, có lẽ gần đây tâm thần mình có chút không tập trung.
“Không có gì, nàng đi ra ngoài trước đi.”
Giọng điệu của hắn rõ ràng đã mềm mại hơn rất nhiều, trong lòng nàng đại an. Trơn tru rời khỏi thư phòng của hắn, trước khi đi còn nhắn nhở hắn phải ăn chè, sau khi ra cửa thì còn chu đáo giúp hắn đóng cửa lại.
Làm hắn vui lòng như vậy, kiểu gì hắn cũng sẽ bảo bọc cho nàng nhỉ. Nàng nghĩ vậy, bước chân trở nên nhẹ nhàng.
Hỏi qua Tả Tứ giữ cửa, biết được Đình Sinh đã rời đi rồi.
Tả Tứ người đen, đầu óc lại nhanh nhạy. Hắn thấy phu nhân có chút nhanh nhạy, nghĩ thầm chẳng lẽ phu nhân cảm thấy nhàm chán? Nếu không, sao lại ngày ngày đến tìm Khuông thiếu gia.
“Phu nhân, dưới núi giá ở góc phía Tây của vườn, hoa quỳnh đã kết nụ rồi, thuộc hạ đoán có lẽ tối nay sẽ nở.”
Ánh mắt của nàng sáng lên, hoa quỳnh (琼花) tức là hoa đàm (昙花).
Hoa quỳnh nở ban đêm xinh đẹp, nàng chưa từng thấy tận mắt, không khỏi động lòng. Thật sự không nghĩ tới, trông Tả Tứ mặt thì đen nhưng trong lòng lại sáng tỏ.
“Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”
Nàng cười nói cảm ơn, Tả Tứ nào dám nhận, hắn ngu ngơ gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà cười cười.
Trên đường về, nàng cố ý đi vòng đến chỗ núi giả. Quả nhiên nhìn thấy hoa quỳnh mà Tả Tứ nói, lá cây xanh lục, nhành hoa thật dài, ở đầu nhành hoa là nụ hoa phình lên.
Gốc hoa quỳnh này được trồng vô cùng tuyệt diệu, giống như là khảm vào trong núi giả.
Nhìn mức độ đầy đặn của nụ hoa, tối nay hẳn là sẽ nở.
Quay về trong viện, Đàn Cẩm đã tan học, tiêu tử nói hơi nhiều. Bô lô ba la mà kể lại những chuyện xảy ra trong học đường một lần.
Nàng mỉm cười nghe, thỉnh thoảng hỏi hai câu.
Cảnh Tề của nhị phòng có lẽ là đã bị sâu lông làm cho sợ rồi, gần đây lại an phận. Từ lời nói của Cẩm Nhi, dường như qua lại gần gũi với đứa trẻ tên là Cảnh Hựu.
Cảnh Hựu là đứa trẻ hôm đó đứng ra làm chứng, nàng không muốn nghĩ phức tạp về trẻ con. Dặn dò Cẩm Nhi vài câu rồi để cho bọn trẻ tự mình nhận định.
Thời gian qua lâu, sẽ tự nhìn thấy lòng người.
Cùng Đàn Cẩm dùng qua bữa tối, nàng đề nghị đi xem hoa quỳnh. Đàn Cẩm không biết cái gì là hoa quỳnh, nàng kiên nhẫn giải thích. Nghe xong là đóa hoa vào ban đêm mới có thể nở, tiểu tử tràn đầy sự tò mò.
Lúc này tháng nóng nhất mùa hè đã qua, thời tiết chậm rãi chuyển lạnh. Ban đêm nhiều sương, nàng lệnh cho Cao thị phủ thêm áo choàng mỏng cho Cẩm Nhi, bản thân mình cũng bao bọc kín kẽ.
Bên cạnh ngọn núi giả đã được xếp cái bàn. Trên ghế có nệm êm, trên bàn bày biện mứt, hạt dưa và nước trà.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, Thái Thanh châm lửa cho ngọn nến trên bàn. Trên cây gần đó treo đèn lồng đỏ chói, chiếu ra ánh sáng mông lung trong đêm thanh tịnh và đẹp đẽ như thế.
Úc Vân Từ xem như đã biết vì sao người xưa thường lấy hoa làm tiệc, mục đích chủ yếu đương nhiên không phải là ngắm hoa. Mà là cổ đại thiếu thốn giải trí, chỉ là chuyện rất nhỏ thôi cũng có thể xem như là cái cớ tụ hội.
Ngắm hoa quỳnh mà thôi, nào là bày bàn ghế, nào là treo đèn lồng, có thể nói là điều động binh lực.
Tối nay không có trăng sao, tiếng côn trùng kêu nổi lên bốn phía.
Theo bóng đêm dần dần sâu, hơi lạnh chậm rãi đánh tới. Đàn Cẩm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào nụ hoa quỳnh kia: “Cữu mẫu, khi nào bọn chúng sẽ nở?”
“Đoán chừng là trước nửa đêm.”
Đàn Cẩm dùng sức gật đầu, mắt không rời đi.
Úc Vân Từ yêu thương sờ đầu cậu, nói khẽ: “Không cần nhìn chằm chằm vào chúng đâu.”
“Cẩm Nhi sợ bỏ lỡ.”
“Sẽ không bỏ lỡ, chỉ cần bọn chúng khẽ động thì chúng ta sẽ nhìn thấy thôi.”
Lúc này Đàn Cẩm mới động đậy mắt, có thể là có chút xót nên chớp hai cái. Nàng không khỏi mỉm cười, ra hiệu cho cậu dựa vào ghế rồi dịu dàng đắp cái chăn mỏng lên cho cậu.
Thái Thanh và Truyền Họa đứng bên cạnh nàng, Cao thị và Hỉ Lạc cũng ở đó.
Chờ đợi chung quy cũng có chút nhàm chán, nàng hắng giọng một cái rồi nói: “Quê hương của Hỉ Lạc có chuyện lý thú gì không?”
Hỉ Lạc không nghĩ phu nhân sẽ hỏi đến mình, vội vàng đi lên trước thì bị nàng ngăn lại: “Không cần câu nệ, chúng ta cứ tùy ý trò chuyện. Không bằng các ngươi nói một chút chuyện lý thú mà bản thân mình biết đi, chúng ta góp chuyện vui.”
“Vâng, phu nhân.”
Mấy người đáp lời, Hỉ Lạc ngẩng đầu lên, nói đến một vài chuyện ở quê.
Rất nhanh, Thái Thanh và Truyền Họa cùng Cao thị đều gia nhập vào. Mọi người ngươi một câu ta một câu, mặc dù không có gì hiếm lạ, không có gì ngoài mấy chuyện như nam nhân tài giỏi trong thôn săn được mãnh thú, hoặc là gia đình nào đó có rắn vào nhà trong đêm. Nhưng nàng nghe đến say sưa ngon lành, trong đầu không ngừng phác họa ra bức tranh phong thổ như thế.
Đàn Cẩm còn nhỏ, có chút không chịu được.
Cái miệng nhỏ mở ra, ngáp liền mấy cái. Có lẽ là sợ nàng thất vọng nên cậu còn đang ra sức cố nén.
Giờ Hợi đã qua, còn quỳnh vẫn không có ý muốn nở. Nàng lệnh cho Cao thị và Hỉ Lạc đưa Đàn Cẩm về phủ, mình thì lại chờ thêm một lát. Ngày tốt cảnh đẹp như thế, bóng đêm say lòng người, nếu như đi ngủ sớm thì chẳng phải là phụ lòng?
Nàng đứng dậy, đi qua đi lại hoạt động tay chân.
Gió mát chầm chậm, lướt qua mặt mang theo sương.
Đột nhiên giống như trong lòng có cảm giác, nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng dáng màu đen. Bóng đen ở trong màn đêm, không thấy rõ khuôn mặt.
Nàng lại biết, người ấy là ai.
“Hầu gia…”
Trong lúc khẽ lẩm bẩm thì bóng đen kia đến gần.
Dưới sự chiếu sáng của đèn đuốc, hiện ra khuôn mặt lạnh lùng.
“Đêm khuya nhiều sương, vì sao còn ở trong vườn?” Hắn hỏi, nhìn bàn ghế đã bày ra và đèn lồng đã treo lên. Ánh mắt âm u thâm thúy, vẻ mặt lạnh lùng khó dò.
“Hầu gia, ta đang ngắm hoa.” Nàng nói, chỉ vào gốc hoa quỳnh kia.
“Ôi…”
Nàng kinh ngạc thốt lên, nhanh chóng chạy đến trước hoa, Chỉ thấy đài hoa bọc bên ngoài nụ hoa kia chậm rãi tách ra, dùng sức ưỡn ra sau giống như cây kim dài. Nàng ngồi xổm xuống, mũi có thể ngửi được mùi thơm ngát của hoa quỳnh.
Chẳng biết lúc nào Cảnh Tu Huyền đã đứng sau lưng nàng, thân thể thon dài hơi nghiêng về phía trước, cách nàng rất gần.
Hai người Thái Thanh và Truyền Họa tránh ra xa, chỉ dám chú ý tới các chủ tử, không dám bước lên trước cùng phu nhân ngắm hoa.
Nụ hoa giống như thiếu nữ nhẹ nhàng ngủ say, chậm rãi tỉnh lại từ trong mộng. Nó giãn thân thể, tung ra từng lớp vũ y, để lộ ra một mặt xinh đẹp nhất.
“Chàng xem, nó nở rồi!”
Nàng quay đầu, vui vẻ ngửa mặt lên.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng của nam nhân càng ngày càng tuấn mỹ, khuôn mặt lạnh lùng được ánh đèn nhuộm thành màu ấm nhu hòa. Trong tầm mắt của hắn tất cả đều là dung nhan vui sướng của nàng, làm nổi bật lên hoa quỳnh trắng nõn, có thể xưng là hoa nhường nguyệt thẹn.
Vải gấm màu đen giống như màn trời, treo cao cao. Không có trăng sáng, không có ánh sao, nhìn không thấy một tia sáng. Nếu không phải trên cây có đèn lồng, trên bàn có ánh nến, tối nay là một buổi đêm không thể bình thường hơn.
Giống như những đêm tối ở Sùng Lĩnh quan, hắn ngẩng đầu đưa mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen kịt.
Đóa hoa trắng nõn kia còn đang cố gắng xòe ra, giống như có thứ gì đó phá vỡ ra ngoài từ trong lòng hắn, chậm rãi mọc ra nhánh mầm. Loại tình cảm xa lạ này làm hắn có chút không biết làm sao, ánh mắt đông lạnh.
Mười mấy nụ hoa trên một gốc hoa quỳnh, đã nở tám cái.
Tám đóa hoa lớn giống như từng tinh linh xinh đẹp, lẳng lặng mở rộng dáng người mỹ lệ.
Chân của Úc Vân Từ hơi tê, nghĩ đến hẳn là sẽ không có nụ hoa khác nở ra nữa. Nàng chống người dậy, muốn đứng lên. Ai ngờ ngồi xổm hơi lâu, thân hình bất ổn, ngã về phía bên cạnh.
Thân thể nghiêng lệch được cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, gần như là theo bản năng, Cảnh Tu Huyền đã đỡ lấy nàng.
Hai tay hiện lên xu thế bao bọc, vây lấy nàng ở trong ngực.
Môi của nàng lướt qua y phục hắn, trong mũi đều là mùi của hắn. Trong chớp mắt, nàng giống như nghe được tiếng hoa nở. Bông hoa đó nở ra trong đầu nàng, từng đóa từng đóa, tầng tầng thay phiên, rất đầy đủ để tạo nên biển hoa, rực rỡ chói lọi.
“Đa tạ Hầu gia.”
Tay của hắn buông ra, hắn khẽ ho một tiếng: “Đêm lạnh, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, hắn lưu loát xoay người, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Nàng có chút phiền muộn, trong lòng có từng chút mất mát. Hắn ngược lại đi dứt khoát, quả nhiên là không hiểu phong tình chút nào, chẳng trách đã hai mươi mấy rồi vẫn không có một hồng nhan tri kỷ.
Đồng thời thấp thoáng có chút mừng thầm, có lẽ mình vẫn còn cơ hội.
“Phu nhân.”
Thái Thanh tiến lên, kéo nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình về hiện thực.
Nàng ở trong lòng phỉ nhổ mình một cái, vừa mới trải qua cuộc sống an ổn được mấy ngày là nghĩ này nghĩ kia. Nhưng mà… nam tử như Hầu gia, bảo người ta không động tâm thì có lẽ hơi khó.
Mình từ thế giới khác xuyên qua, có khi nào giống như hoa quỳnh, vừa nở đã tàn không?
Nếu thật sự như thế thì tình yêu đầu là yêu cầu xa vời. Chẳng bằng giữ vững trái tim, làm một quần chúng cổ đại.
Một đêm suy nghĩ lung tung, tỉnh nhưng không phải tỉnh giống như mơ mơ màng màng, không ngủ yên.
Hôm sau lúc thức dậy, mắt nàng sưng vù, sắc mặt có chút tái nhợt. Thái Thanh thấy thì cẩn thận hỏi thăm. Nàng chỉ nói ban đêm ngắm hoa hơi hưng phấn, cho nên mất ngủ, lệnh cho Thái Thanh bôi chút son phấn cho nàng.
Trang điểm thỏa đáng, sau khi dùng bữa sáng xong, nàng buồn bực ngán ngẩm dựa vào trên giường êm. Trong lòng có chút vắng vẻ, muốn tóm lấy thứ gì đó cũng không dám có hành động.
Nàng yếu ớt thở dài một hơi, nằm xuống.
Truyền Họa đi vào, vẻ mặt tức giận: “Phu nhân… cữu thiếu gia… ở cửa ra vào…”
Cữu thiếu gia?
Trong lúc đầu óc nặng nề, nàng hồi lâu mới hiểu được là đang nói Úc Toàn Thắng. Suy nghĩ hỗn độn vừa rồi hoàn toàn tản đi, chỉ còn lại trái tim siết chặt nhấc lên. Phải, nguyên chủ có nhiều phiền phức còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, vì sao nàng lại gió buồn trăng thu?
“Hắn có nói tới làm gì không?”
“Nô tỳ không biết… hình như cữu thiếu gia… đã uống rượu…”
Hóa ra là đã uống rượu rồi chạy tới trước mặt nàng làm khùng làm điên, nàng lạnh mặt, mang theo các nha đầu đi ra khỏi viện. Nếu không phải cố kỵ đến thanh danh thì những người của phủ tướng quân, nàng không muốn để ý đến một ai cả.
Thế mà thứ khó cắt đứt nhất ở cổ đại chính là huyết thống tình thân.
Người thân đáng chết này!
Úc Toàn Thắng quả thật đã uống nhiều rượu rồi, chính xác mà nói là đã uống rượu hoa cả một đêm. Lúc này gã dựa vào cửa của Hầu phủ, liếc mắt, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Úc Vân Từ đi ra ngoài vừa thấy thì chau mày.
Tên đệ đệ được lợi này mấy lần trước rõ ràng là dáng vẻ thư sinh, tuy có chút lố bịch nhưng một mực dùng dáng vẻ thanh cao gặp người ta. Sao mà một khoảng thời gian không thấy đã trở nên giống như thiếu gia ăn chơi rồi?
“Úc Vân Từ… hức… ngươi thật đúng là to gan. Tưởng rằng đã gả vào Hầu phủ rồi là bình chân như vại, đắc ý vênh váo… hức… ngay cả đại tỷ cũng dám bắt nạt, thật sự là sống không có kiên nhẫn…”
“Các ngươi là người chết sao? Sao có thể để mặc cho thiếu gia uống nhiều rượu như vậy, còn không mau dìu hắn về phủ nghỉ ngơi!”
Nàng hét lên với hai tên tùy tùng trốn ở một bên, hai tên đó mới lề mề đi qua. Không dám đến gần, thấp giọng khuyên Úc Toàn Thắng trở về.
“Việc của bổn thiếu gia cần mấy tên nô tài các ngươi quan tâm à… các ngươi… cút cho ta…”
Úc Toàn Thắng xua tay, thoáng cái tiến lên bắt lấy nàng.
“Bổn thiếu gia nói cho ngươi biết, biết điều thì mau đưa đồ không nên có được về nhà mẹ đẻ. Nếu không… sau này ngươi ở Hầu phủ bị uất ức cũng đừng trách đệ đệ nhà mẹ đẻ là ta đây khoanh tay đứng nhìn…”
“Đây là lời nói của một người làm đệ đệ đối với tỷ tỷ đã xuất giá sao? Mẫn thân trong nhà chính là dạy dỗ ngươi như vậy, không biết lớn nhỏ, dáng dấp pha gia chi tử. Ở trước mặt ta xưng thiếu gia cái gì, có chút phép tắc nào không?”
Nàng nói, không có nửa câu nhắc đến việc dìu Úc Toàn Thắng vào phủ. Dù sao nàng cũng không sao cả, có mất thể diện thì cũng là phủ tướng quân mất.
“Úc Vân Từ… hức… người nhìn dáng vẻ ngươi xem, lo to gào thét, giống như đàn bà đanh đá. Ngươi nói toàn thân ngươi từ trên xuống dưới có điểm nào xứng làm phu nhân Hầu phủ, ngươi thật sự cho rằng Cảnh Hầu gia sẽ làm chỗ dựa cho ngươi à… tỉnh lại đi. Hắn chính là đồ vong ân phụ nghĩa, rõ ràng là phủ tướng quân chúng ta có ơn với hắn, hắn lại lấy oán báo ơn, thậm chí ngay cả nhạc phụ của mình mà cũng dám vạch tội. Người như hắn, ngươi còn trông cậy vào hắn à… ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về, nhận lỗi với đại tỷ đi… quỳ gối trước mặt mẫu thân tạ tội, cầu sự lượng thứ của bọn họ…”
“Úc thiếu gia, nếu như ta nhớ rõ không sai thì năm đó người có ơn với Hầu phủ là mẫu thân ruột của ta, nguyên phu nhân của tướng quân. Sao lại thành phủ tướng quân rồi? Một nhi tử con kế thất như ngươi, bất kính với tỷ tỷ con của đích mẫu, còn dám ở Hầu phủ nói lời lỗi lầm bảo ta tặng của hồi môn của mẫu thân ruột cho các ngươi, ngươi lấy mặt mũi ở đâu? Sách thánh hiền người đọc tất cả đều cho chó ăn rồi sao?”
Úc Toàn Thắng bị nàng rống lên, chếnh choáng giống như có chút tỉnh táo, khuôn mặt trướng lên đỏ bừng.
Không biết từ đâu có một nam tử chạy đến, tiến lên đỡ lấy hắn, càng không ngừng nói xin lỗi nàng.
“Xin lỗi Cảnh phu nhân, Úc thiếu gia uống hơi nhiều… tiểu sinh dìu hắn về ngay.”
Nàng nheo mắt lại, nhận ra nam tử này, chính là vị Ngô công tử đính hôn với Úc Sương Thanh.
Chuyện này ngược lại có chút thú vị rồi!
Dáng vẻ bây giờ của Úc Toàn Thắng, nàng gần như có thể khẳng định là bị người ta cố ý làm hư. Còn người đó là ai, đương nhiên là vị Ngô công tử trước mặt này.
Nàng nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của bọn họ, trong lòng suy nghĩ.
Vị hôn phu này của Úc Sương Thanh, thật đúng là chọn tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.