Ngày kế, thời tiết sáng sủa, nàng dẫn theo Thải Thanh đến Khuông phủ làm khách. 
Bởi vì là lần đầu tiên đi ra ngoài, nàng vẫn còn có chút hưng phấn nho nhỏ. Đáng tiếc suốt quãng đường đều ngồi kiệu, không thể nào dạo chơi phố xá cổ đại. Nhưng vẫn có thể cách màn kiệu nghe thấy tiếng ồn ào của chợ búa bên ngoài, loại cảm giác đặt mình vào thời không khác vẫn khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên. 
Khuông gia không giống trong tưởng tượng của nàng, nàng tưởng võ học thế gia phải là sư tử đá ngồi xổm trước cổng, khí thế uy vũ. Mà cảm giác Khuông gia cho người khác, giống như là thư hương thế gia ẩn mình giữa thành thị náo nhiệt, trên tấm biển ngoài cửa viết vẻn vẹn hai chữ Khuông phủ, cũng không trang trí thêm gì khác. 
Tiến vào trong đình viện, cổ thụ cao ngất, tĩnh mịch bình yên. Cũng vì quá yên tĩnh, nên cho người khác một loại cảm giác ngột ngạt. 
Khuông đại phu nhân cũng không giống tưởng tượng của nàng, vốn nghĩ người mình gặp chắc là một phụ nhân cởi mở. Trong ấn tượng của nàng, phu nhân võ tướng đều là bậc cân quắc không thua đấng mày râu[1], nào ngờ Khuông đại phu nhân là một nữ nhân đầy mùi thư hương. 
[1] Bậc cân quắc không thua đấng mày râu: ý nói là nữ nhân cũng có khí phách, phong độ không thua nam nhân. 
Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều là khí phách của chủ mẫu một gia đình lớn. 
Váy áo trang nhã, lời nói nhẹ nhàng, đưa nàng vào nội viện. 
Trong phòng bố trí đơn giản, lấy đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-cua-hau-gia/541070/chuong-24.html