Đường đi không tính là xa, Cảnh Tu Huyền rất nhanh đã chạy tới rồi. 
Hắn của hôm nay vẫn như cũ là một thân áo bào màu đậm. Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, càng ngày càng lộ ra lông mày như lưỡi đao, lạnh lùng khinh người. Hắn đầu tiên là nhìn thấy bà tử và nha đầu bị trói ở ngoài, hơi nhíu mày. 
Thấy khóe miệng của bà tử kia còn có dầu mỡ, ánh mắt lộ ra sự chán ghét là một chút sát ý không dễ nhận ra. 
Bóng dáng cao lớn của hắn vừa xuất hiện, Đỗ thị liền cầm khăn lau nước mắt: “Hầu gia… chúng ta thật sự là không có mặt mũi ở lại Hầu phủ nữa, xin Hầu gia đưa chúng ta về Lục gia đi…” 
Úc Vân Từ trào phúng cười một tiếng, Đỗ thị này còn biết lấy lui làm tiến. Thế như hôm nay nàng hạ quyết tâm phải trừng trị mẫu nữ hai người này, làm sao lại để cho đối phương nói vài ba câu liền mập mờ trôi qua. 
Ánh mắt Cảnh Tu Huyền quét một vòng đống bừa bộn trên đất, lại nhìn về phía nàng. 
“Chuyện gì xảy ra?” 
Giọng nói lãnh đạm, cũng không có sự lên xuống gì. 
Nàng cảm thấy thả lỏng, hắn không tin lời từ một phía của Đỗ thị là được. 
“Hầu gia, như ngài thấy, cái bàn này là ta lật. Thật sự là thái độ làm người giải quyết công việc của di phu nhân quá quá đáng, ta nhất thời không nhịn được. Cẩm Nhi nhỏ như vậy, bên cạnh không có một người nào được việc. Hai hạ nhân bên ngoài kia là di phu nhân mua vào phủ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-cua-hau-gia/541063/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.