Cửa phòng bị phá hỏng rồi, một lúc sau, đá bên trong đồ đựng đá tan rất nhanh, đã dần tan hết.
Hơi nóng từ cái cửa bể tràn vào, Đỗ thị cảm thấy trán toát ra mồ hôi. Vốn dĩ trước đó bọn họ vẫn luôn coi chừng ở bên ngoài, đã sớm vô cùng nóng rồi, lúc này lại có chút không nhịn được.
Úc Vân Từ miệng đắng lưỡi khô, người cũng bực bội theo, những người này cắm trong phòng không đi, rất không biết điều, đừng trách nàng không giữ lại một chút thể diện nào.
“Nếu di phu nhân biết điều thì nên biết sống nhờ ở nhà người khác, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi. Nếu ta là di phu nhân, chủ nhà có chuyện, tất nhiên là trốn xa chừng nào thì tốt chừng đó, sẽ không biết điều mà đến gần.”
“Phu nhân, Hầu gia đồng ý cho chúng ta ở lại, chẳng lẽ ngươi còn có thể làm chủ Hầu gia?” Người hỏi lại lời này chính là Lục Hoàn Bội. Mặt của nàng ta đỏ bừng, không biết là tức giận hay là nóng.
Úc Vân Từ liếc xéo nàng ta một cái: “Biểu muội nói lời này đến xa lạ, ta và Hầu gia là phu thê, phu thê một thể ngươi chưa từng nghe sao? Hầu gia thương hại cô nhi quả mẫu các ngươi. Để các ngươi vào ở trong Hầu phủ, còn tín nhiệm di phu nhân, để bà ta trông coi công việc của Hầu phủ. Các ngươi không chỉ không cảm tạ, ngược lại vụng trộm thả kẻ xấu vào phủ, có mưu đồ gì?”
Giọng nói của nàng bỗng lớn lên, nghiêm nghị chỉ trích Đỗ thị.
“Phu nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-cua-hau-gia/265091/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.