Mặt Phương thị tái đi, cảm thấy ngực đau đớn. Nha đầu chết tiệt này ra tay không có nặng nhẹ, quả là sắp nện cho bà ta thổ huyết. Bà ta cắn răng, trong lòng thầm hận, hận không thể một chưởng đánh chết nha đầu chết tiệt không biết sống chết này.
Mà Úc Vân Từ, còn thương tâm mà khóc, tay giống như theo bản năng, càng không ngừng đánh bà ta. Từng cái từng cái, giống như đánh bao cát.
Úc Sương Thanh nhìn ra không hợp lý, vội vàng kéo nàng: “Từ muội muội, muội làm gì vậy? Chính muội làm chuyện xấu, còn trách mẫu thân? Muội cũng không ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn, ai thương muội nhất?”
Nàng ta vừa nói, mắt nhìn về phía Cảnh Tu Huyền, lông mi run rẩy, mắt đẹp chứa tình.
Cảnh Tu Huyền không nhìn nàng ta, vẻ mặt lạnh lẽo.
Phương thị trở lại bình thường: “Khụ… khụ, Từ muội, đến lúc này, sao con còn không biết nhận lỗi… may mà Hầu gia không tính toán với con, con thấy được rồi thì thu tay*, mau cùng mẫu thân trở về đi.”
(*: Gốc là: 见好就收: thấy được rồi thì thu tay | chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt).)
“Không!”
Úc Vân Từ kêu to một tiếng: “Mẫu thân, đây là muốn bức tử ta à! Ta không biết mẫu thân vì sao phải một mực chắc chắn là lỗi của ta, nhất định phải ép ta vào đường cùng. Có thể là bởi vì ta không phải là ngươi sinh ra, năm đó ngươi chẳng qua là thiếp thất, trong lòng hẳn là hận thân mẫu của ta. Đã như vậy, ta liền không vướng mắt các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-cua-hau-gia/265089/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.