7.
“Là tự ngươi ra đây, hay để ta mời ngươi ra đây.” Hắn quả nhiên phát hiện phía sau hòn giả sơn có người. Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng bước ra.
“À… Là ngươi à.” Thẩm đại nhân ngữ điệu bình bình, giống như chúng ta chỉ là gặp nhau trên phố mà chào hỏi vậy. Tầm mắt của hắn hướng tới hòm thuốc của ta “Có cái gì để cầm máu không?”
Ta gật đầu.
Hắn vươn tay gọi ta qua, sau đó vén tay áo, để lộ vết thương do đao chém. Đây là vết thương cũ, có lẽ do vừa nãy dùng lực quá mạnh nên bị rách ra, chảy không ít máu.
Ta ép bản thân bình tĩnh, nhưng không thể ngăn nổi tay mình ngừng run, kết quả là làm bột trắng rơi khắp người hắn. Đầu ta ngay cả quay đi cũng dám quay.
Hắn cười khúc khích, trêu chọc “Lá gan nhỏ như vậy, sao lại dám chạy loạn trong phủ ta chứ.”
Ta nghĩ đây là một câu hỏi, thành thực mà trả lời “Ta muốn ngẫu nhiên gặp Phụ quốc công một chút.”
Tiếp theo, ta thấy hắn cúi người ôm bụng cười “Nếu ngươi muốn tìm ai đó có quyền có thế, ngươi xem xem ta thế nào?”
Hắn mỉm cười hỏi ta, khiến ta gần như quên mất rằng còn một người nữa đang nằm dưới hồ sen. Ta mím chặt môi không thốt nên lời. Hắn vẫn rất tự nhiên trêu chọc ta không ngừng, dùng giọng điệu rất thoải mái miêu tả về tương lai “Đến lúc đó ta gi.ết người, ngươi đưa đao, thế nào? Thuận tiện, ngươi bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-neu-co-kiep-sau/2588890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.