Thẩm đại nhân vén rèm xe lên là lúc ta đẩy thi thể nam nhân kia ra và đứng dậy với khuôn mặt đầy máu. Hắn ngây ra, giọng nói hòa cùng màn mưa lạnh lẽo “Cũng khá là có thiên phú đấy chứ.”
Không phải ta có thiên phú mà là ta sớm có sự chuẩn bị. Ta trời sinh mẫn cảm, hai người này theo ta đã mấy ngày, ta làm sao có thể không để ý chút nào. Ta thò đầu ra nhìn một cái, tên phu xe ngã xuống bùn, nằm trên một vũng máu lớn.
“Đại nhân làm sao lại tới đây?” Ta lau sạch y đao, đem nó cất vào hòm thuốc.
“Ngươi làm rơi đồ tại Thái y viện, lúc ta đuổi theo, vừa hay bắt gặp cảnh ngươi bị bắt đi.”
Hắn ném một chiếc trâm ngọc vào trong xe, ta xem xét kỹ càng, đây căn bản không phải là đồ của ta!
“Không phải thì thôi!” Thẩm đại nhân đá tên nam nhân đã ch.ết dưới chân ta ra khỏi xe rồi bước vào.
Bên ngoài mưa lớn, trời cũng đã tối, trong một chốc một lát chắc hẳn không đi được. Trong xe không lớn, nhưng hắn nhất quyết chen chúc cùng ta. Cô nam quả nữ, lại không có củi khô lửa bốc, vì Thẩm đại nhân hiện tại quả thật là ướt như chuột lột. Hắn liền không kiên nhẫn vươn tay cởi bỏ nút thắt trên y phục, lộ ra cánh tay rắn chắc. Ngay cả khi đang ở trong bóng tối, ta vẫn có thể thấy rõ ràng cơ bắp cân đối, thậm chí có thể cảm nhận chút hơi ấm từ hắn.
“Ngươi không để ý chứ?” Hắn cởi xong mới mở miệng hỏi ta.
“Để ý.” Ta đưa tay vén rèm xe, gió lạnh thổi vào, ta nghe thấy tiếng hắn thở dài bất mãn “Để ý cũng hết cách, ta lạnh.”
Hắn bắt lấy tay ta, nắm chặt không buông “Ngươi sưởi ấm cho ta đi.” Hắn trầm giọng lẩm bẩm, không có vẻ nghiêm nghị thường ngày, ngữ khí gần giống với làm nũng, chọc cho ta nghe đến đỏ mặt.
Ta gỡ tay hắn, từ trong hòm thuốc lấy ra hai viên kẹo gừng xua khí lạnh. Hắn nhìn chằm chằm lòng bàn tay ta một lúc “Ta không thích ăn gừng … “ Chưa đợi hắn nói hết, ta nhét viên kẹo vào miệng hắn nhanh như chớp “Ta không có nhiều độ ấm như vậy để phân cho ngài.”
Ta ôm chân ngồi xuống, trong đầu toàn là lời lệnh tử tên lưu manh kia vừa nói. Tử tế nghĩ lại, chuyện gấp đến mức muốn cả mạng ta, vậy chỉ có duy nhất việc ta đã thấy mạch tượng của Lý Cẩn không đúng. Nếu như bá phụ biết được, ông ta lo lắng sinh thêm sự đoan, chắc chắn sẽ gi.ết người diệt khẩu. Như thế, trong bã thuốc của Lý Cẩn không phát hiện dị thường cũng không có gì lạ. E là bá phụ sớm đã có phòng bị. Thế nhưng chuyện này ta chưa nói cho bất cứ ai, sao bá phụ lại biết được. Trong thâm tâm ta xuất hiện một phỏng đoán, nhưng thế nào ta cũng không dám tin.
Thẩm đại nhân nhổ viên kẹo gừng trong miệng ra, ta xấu mặt trừng mắt nhìn hắn. Hắn không nhanh không chậm nói “Ta thật sự không ăn nổi, vừa gửi thấy vị gừng là ta lại muốn nôn …”
Ta đột ngột nhào qua, ngồi ngay sát hắn. Trước gương mặt bình tĩnh của hắn, ta đưa tay ôm ngang thắt lưng hắn, tận lực khiến bản thân trông đáng thương một chút “Vậy ta chia độ ấm cho ngài, có được không?”
Biểu tình hắn cứng đờ, vừa định mở miệng, ta đã ở bên tai trầm thấp mà nói “Thẩm Phù Xuyên, ngài cưới ta đi. Đến lúc đó, ngài gi.ết người, ta đưa đao cho ngài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]