Sau khi Tống Nhiên bị đưa đi, Dương Mạn Văn mặc kệ sự ngăn cản của con trai liền bắt taxi lao đến bệnh viện nơi Chu Giai Tuệ đang dưỡng thương. Bà lập tức chạy đến phòng bệnh của Chu Giai Tuệ, quả nhiên thấy Tống Viễn Minh đang tỉ mỉ đút cháo cho cô ta, bà điên cuồng lao vào túm lấy cổ áo ông ta, khóc lóc vừa đánh vừa chửi:
- Tống Viễn Minh cái loại khốn nạn nhà ông!! Sao ông có thể nỡ lòng nào đối xử như thế với Tiểu Nhiên, ông đúng là điên rồi!!
Tống Viễn Minh mất kiên nhẫn giằng tay rồi hất bà ra, cũng may Tống Dịch đứng đằng sau kịp thời đỡ lấy bà. Ông ta khinh miệt phủi phủi áo rồi nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu con bé nhất quyết không chịu nhận lỗi thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh, thế thôi!
- Nhưng đó là con gái ruột của ông!!
Dương Mạn Văn đau đớn gào lên, Tống Viễn Minh đắc ý nói tiếp:
- Dương Mạn Văn, tôi cũng chỉ muốn để bà trải qua cái cảm giác đau khổ, nhục nhã giống như tôi ngày xưa khi bị cha của bà khinh thường mà thôi.
Dương Mạn Văn không thể tin được trợn trừng mắt nhìn Tống Viễn Minh. Tống Dịch đằng sau thì chẳng hiểu hai người đang nói gì, cái gì mà cha của mẹ khinh thường, ý là ông ngoại ngày xưa từng đối xử tệ với Tống Viễn Minh sao?
- Đúng, tôi thừa nhận là ngày ấy quả thật cha tôi rất có thành kiến với ông, nhưng chẳng phải ông ấy giúp đỡ ông trong công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3370787/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.