Tống Nhiên trở về phòng của mình, sau khi đóng cửa lại liền mệt mỏi ngồi sụp xuống. Bỗng lúc này điện thoại cô rung lên liên tục, Tống Nhiên mở máy lên, ánh sáng đột ngột từ màn hình khiến cô nhíu mày khó chịu.
“Em ăn xong chưa?”
“Có ngon không? Lần sau nhớ đưa anh đi ăn thử nha!”
Đọc xong tin nhắn Tống Nhiên chẳng có phản ứng gì, một lúc sau chợt vai cô rung lên bần bật. Lúc bắt gặp cảnh tượng ba mình ngoại tình Tống Nhiên không khóc, thấy ba mẹ cãi nhau đến mức ly hôn cô cũng không dám khóc. Không phải cô không đau, chỉ là đang cố gắng chống đỡ từng chút một. Nhưng khi thấy tin nhắn Mạc Dương gửi đến, cô cứ như vậy mà bật khóc ngon lành như một đứa trẻ, trút hết tất cả sự cay đắng qua những giọt nước mắt.
- Em phải làm sao đây Mạc Dương… em phải làm gì bây giờ…
Tống Nhiên khóc đến tận khi mệt lả mới thôi, cô trả lời tin nhắn Mạc Dương bằng giọng văn vô cùng vui vẻ, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, gia đình cô vẫn hạnh phúc như vậy, Chu Giai Tuệ cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của họ. Tống Nhiên ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh gia đình mà mình luôn trân trọng đặt ở bàn học, cô tức giận đứng dậy tiến đến úp chiếc ảnh đó xuống mặt bàn.
Tại sao? Tại sao con người không bao giờ biết đủ? Có một gia đình đầm ấm, một công việc biết bao người mơ ước, được mọi người trọng vọng vậy mà vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3359096/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.