Tất cả các tiết mục đều đã diễn xong, ban tổ chức cho mọi người giải lao 20 phút để bàn bạc lại xem ai sẽ là người có sân khấu hay nhất hôm nay. Tống Nhiên và Mạc Dương lần lượt trước sau bảo đi vào nhà vệ sinh, thực chất là lén ra sân sau chỗ không có người để nói chuyện thoải mái hơn.
- Vừa nãy em biểu diễn trông như thế nào?
Mạc Dương ôm cô, xoa mái tóc mềm cười nói:
- Nhìn biểu hiện của mọi người em còn chưa rõ sao?
- Anh nghĩ gì mới quan trọng!
- Đẹp, lần đầu tiên anh được xem một màn trình diễn hay như vậy!
Tống Nhiên cười rạng rỡ, dù cô biết Mạc Dương chỉ đang nói phóng đại để làm cô vui, nhưng nghĩ đến việc lời nói phóng đại ấy chỉ dành cho một mình cô thì Tống Nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ. Ôm nhau được một chút, Mạc Dương liền hỏi vấn đề mình thắc mắc nhất:
- Sao trang phục của em lại thành ra như vậy?. Bạn đang đọc 𝘵ru𝒚ện 𝘵ại { 𝖳r𝗨m 𝖳ru𝒚en.vn }
Tống Nhiên nghe cậu hỏi mặt liền sầm xuống, cau nhẹ mày nói:
- Em không biết, em ngồi trong cánh gà lâu quá nên ngủ gật một lúc, lúc tỉnh dậy đã thành thế này rồi. Chắc chắn là cố ý chơi xấu!
- Em tự sửa lại áo rồi đúng không?
- Sao anh biết?
Tống Nhiên ngạc nhiên vì Mạc Dương nhận ra điều đó. Đúng là khi ấy bạn cộng tác viên đã đưa cho cô một lọ sơn xịt, cô đã nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3354403/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.