Thời tiết dạo này thay đổi thất thường, sáng thì nắng đến tối thì lại lạnh. Chính vì vậy khoảng thời gian này, Tống Nhiên lúc nào cũng đến lớp với trạng thái uể oải, thậm chí còn có dấu hiệu cảm nhẹ. Ở trong lớp cứ được một lúc lại vang lên tiếng ho hay tiếng khịt mũi, Mạc Dương ngồi cạnh thấy cô cũng nhiệt tình góp tiếng thì thở dài.
- Chút nữa tôi đưa cậu xuống phòng y tế nhé?
- Không cần, tớ vẫn ổn.
Cái ổn mà Tống Nhiên nói chính là ngay lập tức gục xuống bàn khi chuông hết giờ reo lên. Đinh Tiểu Vy xuống chỗ hai người, đưa tay ra sờ trán Tống Nhiên.
- Chưa bị sốt, nhưng chút nữa cậu đưa Nhiên Nhiên xuống phòng y tế đi, chứ cứ gục trên lớp còn mệt hơn.
Mạc Dương nhìn Tống Nhiên đang quay lưng về phía cậu, tiện tay lấy áo khoác của mình đắp lên người cô.
- Cậu ấy bảo không cần, tôi cũng không ép.
- Cậu ấy bảo không cần thì cậu cũng không làm luôn à, thể hiện chút đi xem nào!
Mạc Dương chỉ nhún vai cũng không nói gì thêm. Nhưng lúc gần vào tiết 3, Mạc Dương có gọi Tống Nhiên bao lần cũng không thấy cô có dấu hiệu tỉnh, sờ vào trán thì thấy nóng ran lên, lúc này cậu mới hốt hoảng gọi Đinh Tiểu Vy xuống để giúp cậu đưa cô lên lưng. Cả lớp thấy Mạc Dương vội vàng chạy ào ra khỏi lớp thì xôn xao, nhân tiện nhắc cả bạn cùng bàn mình thấy có dấu hiệu phát thì phải bảo ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3354389/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.