Chương trước
Chương sau

“Ha ha, phải không? Nhưng ta nhìn thế nào lại ra một tên biến thái trong đầu đang nổi lên ý nghĩ đen tối đâu?”. Phong Nguyệt cười lạnh hỏi.
“… Mẹ, có người nói con trai mình như vậy sao?”. Dương Phong im lặng hỏi.
“Thôi đi. Ngươi cũng chính là da mặt dày một chút, mạnh miệng mà thôi. Nếu không phải biết rõ tính cách của ngươi, đối với nữ nhân chỉ dám nghĩ không dám làm. Ngươi xem lão nương có đem ngươi đánh chết hay không”. Phong Nguyệt khinh bỉ nói.
Dương Phong: …
Hắn bất lực đỡ trán, nhìn thấy Dạ Nguyệt ở bên cạnh che miệng cười khúc khích…
Xong!
Mẹ nó.
Mất mặt ném tới nhà bà ngoại rồi.
Đương nhiên, loại người đối với tình cảm nam nữ là một tên gà mờ như hắn, sao có thể hiểu được ý nghĩ của nữ nhân.
Mất mặt? Không, trong mắt Phong Nguyệt cùng Dạ Nguyệt, họ chỉ cảm thấy Lạc Cảnh Thiên đáng yêu một cách ngốc nghếch mà thôi. Bởi vì hắn đối với tình cảm nam nữ luôn luôn là thực tình, không giống với những thứ khác.
Họ thấy được mặt chân thật của hắn, cho nên mới cảm thấy hắn đáng yêu. Nếu đổi lại là người khác, e rằng sớm đã bị hai người họ oanh ra ngoài rồi. Làm sao sẽ cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy.
“Được rồi, ta hỏi ngươi. Ngươi tin tưởng những gì ta nói sao?”. Phong Nguyệt nhìn hắn nghiêm túc hỏi.
Dương Phong hơi sửng sốt một chút, sau đó rơi vào trầm ngâm. Đắn đo một lúc lâu hắn mới lên tiếng.
“Là có chút tin tưởng, nhưng mà… chuyện về “cứu tinh”, ta một chữ cũng không tin”.
Cứu tinh? Đó cũng chỉ là trong tiểu thuyết mới có. Nhân loại có thể tồn tại tới bây là vì một vị cứu tinh xuất hiện? Đừng đùa được không.
Một cái chủng tộc sẽ thua cho một người?!
Nếu như nói thua cho Thần hắn còn hiểu được. Đường đường cả một chủng tộc, bao nhiêu người được sinh ra hết đời nay đến đời khác, sẽ không có người có sánh với “cứu tinh” kia sao?!
Hiển nhiên là không thể nào. Nhân loại có thể sống sót, nếu như cả tập thể không đồng lòng, muốn tồn tại?.
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Ha ha, rất tốt. Xem ra ngươi đối với tình cảm nam nữ chỉ là một cái gà mờ, nhưng mà đối với nhìn nhận vấn đề lại rất tinh ranh. Ngươi nói không sai, cứu tinh kia cũng không tồn tại”.
“Đó bất quá chỉ là một người có thiên phú cực cao, đồng thời mượn dùng sức mạnh của toàn nhân loại mới có thể tạo ra kỳ tích mà thôi”. Phong Nguyệt cười nhạt nói.
“Mẹ, vậy ý ngươi là…”. Dương Phong khó hiểu hỏi.
Dạ Nguyệt cũng không hiểu rõ cho lắm. Dù sao vừa rồi Phong Nguyệt thấy hình xăm trên người nàng nên rất kích động, hiện tại lại nói như vậy là thế nào?!
“Nếu như có hình xăm kia là cứu tinh, như vậy trên thế giới này, phải có ít nhất vài trăm vị cứu tinh”. Phong Nguyệt cầm ly trà lên vừa thưởng thức vừa nói.
“Mẹ, ngươi không thể nói thẳng ra sao?”. Dương Phong im lặng nói.
Phong Nguyệt liếc hắn một cái, sau đó bình tĩnh đáp.
“Người có hình xăm như vậy, thực tế cũng không phải cứu tinh. Sở dĩ cổ tịch ghi chép lại bảo là cứu tinh, là vì người này có thể sống tới cuối cùng”.
“Nguyệt Lực, không phải được Nguyệt Thần ban cho, mà là bản thân tu luyện tạo thành. Mà những hình xăm kia, chính là do lúc sinh ra, được tắm rửa bởi nguyệt quang, thân thể hấp thu Nguyệt Lực từ mặt trăng phát ra mà tạo thành ấn ký”.
“Nhưng mà quá trình này rất tốn thời gian, đồng thời cũng có tính nguy hiểm cực lớn”.
“Toàn bộ các đế quốc trên đại lục đều từng nếm thử qua, chính xác hơn là tại ngàn năm trước đã bắt đều nếm thử. Mỗi một đứa bé sinh ra đều có tư cách trở thành cứu tinh”.
“Nhưng số người sống sót lại không tới một phần. Đó là vì Nguyệt Lực tẩy rửa thân thể, thân thể không chịu đựng được, như vậy đứa bé kia liền sẽ chết”.
“Trải qua gần một trăm năm thử nghiệm, chết đi không biết bao nhiêu người mới cho ra được kết quả như vậy. Cho nên, trên đời này, không có cứu tinh. Có, chỉ là người nắm giữ sức mạnh mà người khác không có mà thôi”. Phong Nguyệt cười nhạt nói.
“Mẹ, vậy Dạ Nguyệt nàng…”.
“Yên nào, lão nương còn chưa nói xong đâu, ngươi dù lo lắng cho tiểu tình nhân của ngươi cũng nên chờ lão nương nói xong chứ?”. Phong Nguyệt trừng mắt nói.
Dương Phong ngượng ngùng vuốt mũi, mỗi lần cùng mẹ hắn nói chuyện đều như vậy. Không có lần nào là chiếm được chỗ tốt, quả thực là mẹ hắn quá ưa thích hố người.
Nếu chỉ có một mình hắn thì không sao, nhưng mà nếu có người ngoài, hắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Không có cách, loại tình huống này bị dưỡng quen thuộc, cho nên đổi không được.
Phong Nguyệt liếc nhìn Dạ Nguyệt một cái, sau đó chậm rãi nói.
“Ngươi có thể sống sót, chứng tỏ ngươi có thiên phú rất cao. Nhưng mà ta cũng nhìn ra được, vì che giấu, ngươi đem Nguyệt Lực ẩn dấu rất sâu, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì”.
“Quận chủ, ta cũng là tình huống bất đắc dĩ”. Dạ Nguyệt nhẹ giọng nói.
Phong Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì thêm, nàng nhìn lấy Dương Phong nói.
“Người nắm giữ Nguyệt Lực đều được đế quốc xem như quốc bảo. Bởi vì mỗi một người đều là đỉnh cấp thiên tài. Giống như là… mẹ của tỷ tỷ ngươi”.
Xoạt!
Dương Phong giật mình bật dậy, hắn khó tin nhìn lấy Phong Nguyệt. Chẳng lẽ mẹ của Dương Khinh Tâm chết là do Nguyệt Lực? Vậy chẳng phải nói Dạ Nguyệt cũng…
“Phản ứng lớn như vậy làm gì?”. Phong Nguyệt bất mãn nói, bất quá nàng cũng hiểu được lo lắng của hắn, cho nên liền nói.
“Sở dĩ người nắm giữ Nguyệt Lực rất thưa thớt, một phần là vì không thể trưởng thành thuận lợi, hoặc là do nghị lực không tốt lắm. Quan trọng nhất là, Nguyệt Lực có tính khắc chế với Ma tộc cực lớn”.
“Chính vì vậy, chỉ cần tin tức bị tiết lộ ra, Ma tộc sẽ không từ thủ đoạn, nhất định phải giết chết người nắm giữ Nguyệt Lực”.
“Nếu ta đoán không sai, tình huống Dạ Nguyệt hẳn là bị tiết lộ ra ngoài, cho nên mới phải trốn chạy tới Bình Minh Đế Quốc. Hơn nữa, khả năng cao là đế quốc chúng ta cũng biết được tình huống của nàng”.
“Nếu không, nàng cũng sẽ không dễ dàng tiến vào đế quốc như vậy”. Phong Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Là như vậy sao?”. Dương Phong ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Dạ Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy”. Dạ Nguyệt gật đầu thừa nhận.
“Chờ một chút. Đã như vậy, chẳng lẽ đế quốc các ngươi không làm gì sao?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.
Nếu như người nắm giữ Nguyệt Lực là một nhân tài, như vậy tại sao đế quốc của Dạ Nguyệt lại không giúp nàng?!
“Cái này…”. Dạ Nguyệt nhất thời không biết nói làm sao.
“Nói đi. Tuy rằng ta biết ngươi được đế quốc chấp thuận, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán. Sau đó ta cũng sẽ cho người đi thăm dò, mặc dù ta đáp ứng giúp ngươi, nhưng ngươi cũng nên để ta biết, kẻ địch của ta là ai, phải không?”. Phong Nguyệt nhếch miệng nói.
Chưa biết mục đích của đối phương là gì liền đã đáp ứng hỗ trợ, quả thực là tối kỵ. Nhưng mà từ thiên phú của Dạ Nguyệt tới nói, Dạ Nguyệt đáng giá nàng làm như vậy.
Thậm chí có thể nói có khả năng vận dụng tới sức mạnh của đế quốc, chỉ cần có thể giữ chân được Dạ Nguyệt ở lại Bình Minh Đế Quốc, như vậy thậm chí quốc chủ cũng không tiếc bỏ ra một cái chức vị quý tộc chỉ để giữ lại nha đầu này.
Bởi vì một người nắm giữ Nguyệt Lực, chỉ cần có thời gian trưởng thành, như vậy có thể bảo vệ đế quốc trăm năm không bị Ma tộc xâm lấn.
Cũng chính vì lý do này nàng mới đáp ứng hỗ trợ Dạ Nguyệt. Nếu không, dù cho Dạ Nguyệt có thiên phú khủng bố hơn nữa, nàng cũng sẽ không đáp ứng.
“Ta… ta sợ nói ra, quận chủ sẽ cảm thấy… ta đòi hỏi quá nhiều”. Dạ Nguyệt thấp giọng nói.
“Đòi hỏi nhiều? Trừ việc ngươi muốn ta giết quốc chủ các ngươi, những chuyện còn lại, ta nghĩ cũng không có gì gọi là nhiều cả”. Phong Nguyệt cười nhạt nói.
Nghe vậy, Dạ Nguyệt hơi mím môi, do dự một lát rồi nói.
“Thực ra ta tới chỉ là muốn quận chủ giúp ta cứu một người”.
Phong Nguyệt hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chú lấy Dạ Nguyệt, suy nghĩ một lát rồi nói.
“Ngươi có thể nói thẳng tình huống của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy ta chỉ là một quận chủ, không có quá nhiều năng lực, như vậy ta có thể trực tiếp động binh, tin tưởng ta, số lượng binh lính ta có thể điều động đủ đồ sát một cái thành trì”.
“Không… không thể nào”. Dạ Nguyệt lắc đầu nói.
Nàng cũng không tin một cái quận chủ lại có năng lực lớn như vậy. Phải biết, một cái toà thành đã bảo gồm tám quận, tám cái học viện, tám cái lực lượng quận đội trên trăm vạn người. Một cái toà thành phải có trên 10 triệu người, trong đó phải có trên bốn phần là nguyên sư.
Còn chưa kể đến vũ khí phòng ngự cùng với nguyên thú hỗ trợ chiến đấu.
Muốn đồ sát một toà thành, không có trên 10 triệu quân, cùng với vô số nguyên thú chiến đấu, càng phải có vũ khí công thành. Nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Không tin sao? Xem ra, tiểu Phong còn không có nói cho ngươi biết”. Phong Nguyệt nghe vậy liền hiểu vấn đề nằm ở đâu.
“Nói… nói cái gì?”.
“Hắn nhưng là con trai của vị vương gia khác họ đầu tiên của đế quốc, mà vị vương gia kia, xuất thân là đại tướng quân, trong tay nắm giữ binh quyền có khả năng điều động quân đội trên toàn bộ đế quốc”. Phong Nguyệt nhếch miệng nói.
Dạ Nguyệt nghe xong, con ngươi mở rộng, miệng hơi há ra nhìn lấy Dương Phong không khép miệng lại được.
Hắn… hắn là con trai của Dương tướng quân?!
Làm… làm sao có thể?!
Chờ… chờ một chút.
“Quận… quận chủ, Dương Phong hắn… là con trai của Dương… Dương tướng quân. Mà hắn gọi ngươi là mẹ, chẳng lẽ ngươi… ngươi là…”.
“Ngươi nói xem?”. Phong Nguyệt mỉm cười nhìn nàng nói.
Dạ Nguyệt đỡ lấy ngực, nàng chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên liên tục.
Trước khi tới đây, nàng đương nhiên điều tra qua về Bình Minh Đế Quốc. Cũng biết được vị Dương tướng quân kia địa vị khủng bố cỡ nào.
Có thể nói, tại Bình Minh Đế Quốc, vị Dương tướng quân kia có thể một tay che trời. Hơn nữa còn nghe nói, phu nhân của Dương tướng quân là một vị kỳ nữ.
Một tay để cho Dương gia sản nghiệp trải khắp thiên hạ…
Thần! Cuối cùng đã buông tay, ban cho chúng sinh tự do cùng sinh mệnh. Người và động vật có thể thể hiện ra bản thân, cây cỏ thì chỉ có thể im lặng. Cho nên chúng mới cần một người đại diện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.