Chương trước
Chương sau
“Nói cái gì đó? Ta năm đó mới bao nhiêu tuổi? Khi đó ta mới 20 được không? Chẳng lẽ không thể phát triển thêm?”. Nhan Tử Huyên căm tức nói.
“Ta năm đó cũng không có thấy được, làm sao biết”. Dương Phong bĩu môi lẩm bẩm nói.
“Ngươi nói gì?”.
“Không có”.
Nói đùa, hắn làm sao dám nói thật ra.
“Ha ha, Nguyên Linh cảnh thính giác nhưng rất nhạy bén, ngươi nói gì ta nghe rất rõ ràng”. Nhan Tử Huyên ánh mắt hiện lên sát khí nói.
“Không có, là ngươi nghe nhầm”. Dương Phong lắc đầu phủ nhận.
“Phải không? Nghe nói Dương thiếu gia là thiên tài, từ nhỏ liền đã bắt đầu luyện võ. Ta cũng rất lâu chưa từng cùng người khác rèn luyện, nếu không Dương thiếu bồi ta tập luyện một chút?”. Nhan Tử Huyên cười lạnh nói.
“Không, ta thân thể yếu đuối, từ nhỏ liền đã lắm tật nhiều bệnh, không cách nào luyện võ”.
“Như vậy càng phải rèn luyện nâng cao sức khỏe, nếu không sao có thể trở thành nguyên sư?”.
“Không muốn… cứu mạng!!!”.

“Phong ca, ngươi đây là…”. Phong Thiên nhìn Dương Phong tinh thần uể oải, lại thêm quần áo trên người giống như vừa mới trải qua một đợt… đánh đập, nhìn qua vô cùng thảm hại.
Đây là thế nào? Chẳng lẽ Phong ca đắc tội Nhan nguyên giáo?!
“Đừng nói nữa”. Dương Phong buồn bực đáp.
Hắn hiện tại khóc không ra nước mắt.
Ai lại biết được nguyên giáo của mình, lại là hậu bối của cha hắn đâu. Hơn nữa nàng tới đây dạy học, cũng là vì cha hắn cử tới.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trời ạ!
Tương lai không cách nào sống.
Rõ ràng ngoại hình xinh đẹp như vậy, nhưng sao lại bạo lực như thế đâu? Hắn cũng không nói cái gì, nàng lại đem hắn ra đánh đập, dùng từ hoa mỹ là “rèn luyện”.
Hắn hiện tại thật muốn trốn.
“Phong ca, Nhan nguyên giáo… ngươi là chiếm tiện nghi của nàng? Nếu không sao lại thành bộ dáng này?”.
“Không nói, mệt mỏi. Ngươi giúp ta đến giáo phòng nhận y phục, còn có đi qua phòng ăn, giúp ta mua ít thức ăn cho Phong Điêu. Ta hiện tại chỉ muốn ngủ”. Dương Phong lấy ra mười nguyên tệ đưa cho Phong Thiên.
Nói xong hắn liền nằm xuống giường ngủ.
Quá mệt mỏi, quá uất ức!
Mẹ nó, sớm muộn hắn cũng trả thù nữ nhân này!

Từ ngày đó, cuộc sống học viện của Dương Phong bắt đầu. Nhàm chán lại khô khăn, nếu không phải chỉ cần đột phá đến Nguyên Đồ nhất trọng là có thể tiến vào Ma Tháp rèn luyện, e rằng đừng nói hắn, tất cả học viên đều chịu không được.
Đủ loại môn học, nào là thảo dược học, lịch sử học, địa chất học, nguyên thú học, nguyên tố học, nguyên ma học…
Đừng nói là cấp ba, dù là đại học ở kiếp trước cũng không nhiều như vậy.
Nhưng mà có lẽ hấp thu nguyên năng, nên đại bộ phận học viên đều có ký ức rất mạnh, học qua vài lần là nhớ rõ. Hơn nữa lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết, không cần phải kiểm tra.
Dù sao sau này ra ngoài, gặp phải nguyên ma, chết cũng là ngươi mà không phải người khác. Có học hay không không ai sẽ quản, gặp chuyện cũng chỉ có người chịu thiệt.
Những kiến thức này, Dương Phong trước kia cũng có xem qua, dù sao tại trong Dương phủ rất nhàm chán, cha hắn lại không cho hắn ra ngoài, cho nên liền tìm những thứ này đọc qua ngày.
Hơn nữa, trước mắt hắn cần làm là trở thành nguyên sư, bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trọng.
— QUẢNG CÁO —
Event

Chỉ cần nguyên năng đạt tới 11 là có thể. Nhưng để cho nguyên năng đạt tới 11 rất khó. Đầu tiên phải hấp thu nguyên năng trong không khí, điều này học viên năm đầu rất ít người làm được.
Chỉ khi qua một tháng đầu, làm quen với nguyên năng, lúc đó mới có tư cách đi hấp thụ nó.
Có lẽ do thiên phú dị bẩm, hoặc là do trời cao ưu ái, Dương Phong chỉ mất hai tuần là có thể bắt đầu hấp thu nguyên năng.
Nếu như bước vào Nguyên Đồ nhất trọng, lúc đó có thể tới giáo phòng lĩnh công pháp tu luyện cơ bản.
Tại đại lục này, công pháp là thứ rất quan trọng. Đương nhiên, Nguyên Đồ cảnh không tính, dù sao Nguyên Đồ cảnh chưa hình thành Nguyên Tâm, cho nên không có thuộc tính.
Công pháp mà học viện cho cũng chỉ là một thứ cực kỳ cơ bản, giúp tăng lên tốc độ hấp thu nguyên năng mà thôi.
Khi bước vào Nguyên Linh cảnh, lúc đó mới cần dùng tới công pháp chuyên chúc, cũng chính là công pháp phù hợp với Nguyên Tâm của mình.
Công pháp chia làm ba cấp, sơ giai, trung giai cùng cao giao. Cao hơn chính là thánh giai, nhưng thứ này chỉ có trong truyền thuyết, cũng chí có Nguyệt Thần mới nắm giữ.
Ngoài việc học kiến thức, có lẽ môn học được quan tâm nhất chính là đấu đối kháng.
Học viên được rèn luyện về kỹ năng chiến đấu, năng lực phản ứng, nhạy bén cùng với chiêu thức cơ bản. Đây chỉ là chuẩn bị cho học viên trước khi bước vào Nguyên Đồ cảnh.
Khi bước vào Nguyên Đồ cảnh, lúc chiến đấu có thể vận dụng nguyên năng vào trong thân thể hoặc vũ khí tăng lên uy lực.
“Doanh Thiến, chú ý né tránh, đừng đứng yên tại chỗ, ngươi muốn làm bia thịt sao? Chờ sau này bước vào Nguyên Linh cảnh, thức tỉnh Địa Nguyên, lúc đó muốn làm bia thịt cũng không muộn”.
“Tống Vĩ Đình, ngươi là mù lòa hay là mắt để sau lưng? Không nhìn thấy bóng bắn tới sao?”.
“Phong Thiên, ngươi! Mau đứng dậy cho ta! Mới luyện nửa giờ liền nằm dưới đất, muốn nằm liền lăn về ký túc xá, nơi này là phòng học!”.
Nhan Tử Huyên âm thanh vang vọng xung quanh, đám học viên không dám nói nửa câu, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hiện tại là đang tập phản ứng, chính là đối diện với một cái máy bắn ra những quả bóng gỗ. Thứ này đánh lên trên người rất đau, đừng nói là nữ nhân, dù là nam nhân bị đánh trúng cũng kêu cha gọi mẹ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Dương Phong lúc này đang cắn răng, tập trung tất cả tinh thần né tránh.
Trên người hắn đã có tới mấy đạo vết tím, nhìn qua vô cùng dọa người. Ngay cả trên mặt của hắn cũng có một vết, đây là ngay hôm qua để lại.
Hôm qua hắn luyện gần một giờ, cuối cùng thoát lực không tránh né được trực tiếp bị bóng gỗ đập vào mặt, nếu không phải Nhan Tử Huyên kịp thời mang hắn tới y viện, e rằng không đơn giản chỉ là vết bầm, sợ rằng hắn phải dùng một tuần mới có thể tiêu sưng.
Nhưng mà không thể không nói, cách huấn luyện này cực kỳ có hiệu quả, chẳng những tăng lên độ tương tác giữa thân thể với nguyên năng, còn có thể tăng lên sức mạnh cực nhanh.
Nguyên năng tác dụng rất đa dạng, chẳng những có thể cường hóa thân thể, còn có thể để cho nhân loại nắm giữ sức mạnh vượt qua thường nhân.
Đương nhiên, nguyên năng không phải toàn năng. Ngày hôm qua Dương Phong tới y viện phải uống một thứ rất khó ngửi, còn phải thoa thuốc bên ngoài vết thương.
Thứ kia gọi là dược vật, từ trong miệng đám học viên được gọi ma quỷ dược.
Ai bảo dược vật chưa trị họ chẳng những khó uống, thoa lên người còn cực kỳ đau. Giống như là dùng ớt cùng chanh thoa lên vết thương, vừa đau vừa ngứa, quả thực đem họ hành hạ khó chịu vô cùng.
“Dương Phong! Ngươi muốn chết sao? Hôm qua còn chưa đủ để ngươi tỉnh táo?”.
Dương Phong thân thể lảo đảo đứng trước máy bắn bóng gỗ, đột nhiên Nhan Tử Huyên đưa tay ra kéo hắn lại tức giận quát.
Đám người nhìn qua, ánh mắt đều mang theo ít kính nể.
Cuộc sống của bọn họ tại học viện đã trôi qua nửa tháng, từ những ngày đầu xa lạ đến bây giờ quen thuộc, họ chưa từng thấy ai liều mạng như Dương Phong.
Một tuần, ba buổi học, ba lần đều bị thương mang tới y viện.
Đương nhiên, cái họ kính nể nhất không phải là sự ngoan cường của hắn, mà… hắn vậy mà trong vòng một tuần có thể uống thứ kia ba lần.
Quả nhiên là ngoan nhân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.