*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: WS_King
Đói bụng quá, Đỗ Hành muốn ăn gà quay của mẹ làm. Cậu đã đồng ý với mẹ, vốn định sáng nay sẽ về nhà nhưng lại gặp phải chuyện này, sao cậu về được nữa bây giờ? Cậu lục lọi túi trữ vật, lấy ra một bình Tích Cốc Đan.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, tu sĩ chưa Trúc Cơ có thể uống Tích cốc Đan thay cho ăn uống hàng ngày. Một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu có thể giữ cho tu sĩ không bị đói trong ba ngày. Đỗ Hành mở nút bình, cậu có chút mong chờ, Tích Cốc Đan rốt cuộc có mùi vị như thế nào? Có ngọt như kẹo dẻo* không?
Cuối cùng cậu thất vọng, cái bình rỗng tuếch, không có viên thuốc nào. Đỗ Hành ném cái bình rỗng vào túi trữ vật, nhìn về hang động phía sau, sờ sờ bụng. Là một người trưởng thành, cậu thấy thật ngại khi phải hỏi xin ăn người khác. Huống hồ cậu có thể xem là một nửa đầu bếp nữa chứ!
Đỗ Hành nhìn về phía cửa hang, có một luồng sáng yếu ớt phát ra. Cậu lách qua xác của Phạn Thiên Kê mà đi đến cửa hang, chắc là có thể kiếm thứ gì đó để ăn ở bên ngoài. Nhưng trong nháy mắt, cậu sửng sốt, cậu đang ở giữa những đám mây, phía dưới cửa hang là một biển mây trắng xóa. Cậu chỉ có thể nhìn thấy vài đỉnh núi trơ trọi đứng sừng sững giữa biển mây cách đó không xa, chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-lieu-nau-an-cua-ta-trai-khap-tu-chan-gioi/230018/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.