Nghe xong lời Âm Trữnói, trong lòng Thạch Mặc có chút ảm đạm cũng có chút lo lắng, nàng gầnđây không ổn sao? Là vì chuyện của hắn sao
Nhưng mà, hắn lâu rồi cũng không nhìn thấy nàng… Hơn nữa, hắn cuối cùng vẫn không quên được chuyện kia trong quá khứ nha….
" Âm công tử, ta, ta, thực xin lỗi, ta cũng không biết nên làm cái gìnữa, ta chỉ muốn hài tử có một cuộc sống tốt hơn. Chuyện của vương giathì ta làm sao có thể quản được, hơn nữa, ta cũng không muốn trông nomđến, nếu ngươi vì chuyện này mà tới, thì hãy đi đi, hài tử sắp dậy rồi,ta không tiễn ngươi được. "
Cũng không biết nếu dùng từ chạy trối chết có thể hình dung chuẩn xác được Thạch Mặc vào lúc này hay không,nhưng Thạch Mặc vừa nói xong thì đã vội vàng rời đi, liền không để chútthời gian cho Âm Trữ kịp phản ứng nữa, chỉ để lại một mình Âm Trữ cóchút ngạc nhiên ngồi nguyên tại chỗ.
…
Có câu không xảokhông thành thư*, lúc Thạch Mặc vội vàng rời khỏi tầm mắt của Âm Trữ,bởi vì trong lòng có chút lo lắng, nên cũng trực tiếp trở về phòng, hàitử sắp tỉnh dậy cũng chỉ là cái cớ, trẻ nhỏ vốn thích ngủ, làm sao cóthể tỉnh dậy nhanh như vậy.
Không xảo không thành thư* : ví con cho câu " sự việc vô cùng trùng hợp "
Thạch Mặc đi tới thì nhìn thấy một bóng dáng, có chút quen thuộc, hình nhưđang đứng ở ngoài sân nhà của mình, rồi lại do dự không đi vào.
Thạch Mặc đứng cách bóng dáng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-lay-chang-banh-bao/1856918/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.