1.
Ta tên Cảnh Như Tuyết.
Cha ta là hộ quốc tướng quân trấn thủ Tây Bắc, đại ca, nhị ca cùng những thủ hạ dưới trướng cha ta cũng đều có nhiều chiến công hiển hách.
Tam ca không thích vung đao múa thương, nhưng tài hoa kinh diễm, mười lăm tuổi đã giành được chức trạng nguyên, vào triều làm quan, hiện tại đã là Lễ bộ thượng thư.
Mà ta, cũng là kinh thành đệ nhất tài nữ, còn là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với đương kim thánh thượng, là thái tử phi mà hắn dùng kiệu tám người khiêng, hồng trang trăm dặm rước vào cửa.
Mấy ngày trước, hoàng đế băng hà, thái tử kế vị.
Người trong thiên hạ ai cũng cảm thấy ta sẽ thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng hậu.
Nhưng mà bọn họ không biết, ngôi vị hoàng hậu này, nếu như giao cho ta, thiên hạ này chỉ sợ phải đổi họ rồi.
Trong phòng, Thẩm Phàm Châu đang ngồi trên giường cười nói với ta:
“Tuyết Nhi, hậu vị không thể cho nàng.”
Ta thổi tắt cây nến, cũng dịu dàng cười với hắn:
“A Châu, ta hiểu rõ.”
Thẩm Phàm Châu biết ta hiểu chuyện, ôm ta vào trong lòng.
“Ta thề, ngoại trừ ngôi vị hoàng hậu, những thứ khác ta đều có thể cho nàng.”
Ta cùng hắn quen biết từ thuở thơ ấu, phu thê năm năm, ta biết rõ những gì hắn nói đều là thật.
Nhưng ta lại né tránh ánh mắt dịu dàng của hắn, “Ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”
Nếu như tam ca không đoán trúng tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-lam-bong-tuyet-trang-phieu-bat-khap-pham-gian/2762651/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.