11.
Ta nhờ Tiểu Trúc giúp ta thay trang phục, trang điểm.
Khuôn mặt trong gương đã hốc hác đi trông thấy, không còn mấy lạng thịt khiến đôi mắt càng trở nên to tròn đến đáng sợ.
Ta bảo Tiểu Trúc đưa ta đến Ngự hoa viên ngồi một lúc. Thẩm Phàn Châu hàng ngày đều sẽ đi tới đó.
“Nương nương, thân thể của người thật sự không thể chịu được lạnh nữa.” Tiểu Trúc lo lắng đến mức suýt khóc.
“Vẫn còn nhiều thời gian lắm.” Ta thờ ơ nói.
Tiểu Trúc không nói lại được nên vẫn là để ta đi.
Thực ra, trời chỉ vừa bước vào mùa thu nhưng ta phải quấn chặt áo bông mà Tiểu Trúc khoác cho mới cảm nhận được một chút ấm áp.
“A Châu, lại đây.” Ta ngồi trong đình, vẫy vẫy tay với Thẩm Phàm Châu đang đứng bên ngoài.
Thẩm Phàm châu cho người lui đi rồi ngồi xuống bên cạnh ta: “Tuyết Nhi…”
“Suỵt!” Ta mỉm cười, đặt một ngón tay lên trước môi, “Ta hiểu rồi.”
Lục thừa tướng là một thần tử trung thành, Thẩm Phàm Châu vừa mới lên ngôi, không thể vì những đứa con không thể tồn tại của ta và hắn mà xử lý Lục Minh Châu.
Thân thể Thẩm Phàm Châu nháy mắt thả lỏng,
"Việc này ta nhất định sẽ xử lý, chỉ là không phải bây giờ. Tuyết Nhi, xin nàng hãy đợi ta."
Ta lắc đầu: “Ta không trách người.”
Chỉ là đối với mỗi người khác nhau, thứ quan trọng nhất cũng sẽ không giống nhau.
Giống như ta nghĩ gia đình là thứ quan trọng nhất, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-lam-bong-tuyet-trang-phieu-bat-khap-pham-gian/2762647/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.