Chương trước
Chương sau
Sau khi Thẩm Phàm Châu xử lý xong việc triều chính liền đến thăm Cảnh Như Tuyết.

Không biết tại sao, cả ngày nay hắn đều cảm thấy trong lòng vô cùng bất an.

Kể từ khi hắn lên ngôi đã xảy ra quá nhiều chuyện, đã lâu lắm rồi hắn mới có thời gian ở bên Cảnh Như Tuyết, hôm nay hắn dự định sẽ cùng nàng ăn tối.

Khi đến nơi hắn phát hiện ra Cảnh Như Tuyết vẫn chưa quay lại.

Theo lý mà nói, chậm nhất ngày mai nàng sẽ trở lại, nhưng chỉ một lát không thấy nàng, Thẩm Phàm Châu đã cảm thấy bất an trong lòng.

Hắn sai người đi dò la tin tức.

Người đó nói: “Thượng Thư đại nhân nói nương nương đã ngủ, gần đây nương nương mệt mỏi, mong người phê chuẩn cho nương nương nghỉ ngơi ở nhà thêm một đêm.”

Thẩm Phàm Châu nhớ tới khuôn mặt Cảnh Như Tuyết ngày hôm qua, quả thực nàng đã gầy đi trông thấy. Mà hắn, quả thật mấy ngày gần đây không có thời gian chăm sóc nàng, vì vậy đã lập tức đồng ý ngay.

Sáng hôm sau, Cảnh Triệt vô cớ vắng mặt trong buổi thượng triều.

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Tim Thẩm Phàn Châu lại bắt đầu đập loạn một cách bất an.

Tan triều, Thẩm Phàm Châu đang chuẩn bị cho hạ triều thì Binh bộ Thượng thư đột nhiên dấn tấu muốn luận tội Lễ bộ Thượng thư Cảnh Triệt.

“Bệ hạ, tối qua lửa ở phủ tướng quân cháy dữ dội đến nỗi những người xung quanh không thể ngủ được. Hôm nay hắn lại vắng mặt không có lý do trên triều, điều này thực sự không phải phép! Thỉnh cậu Bệ hạ xem xét!”

Thẩm Phàn Chu sững người, hắn dường như cái gì cũng không nghe rõ.

"Ngươi nói cái gì? Tối hôm qua phủ tướng quân có hỏa hoạn?"



Cảnh Như Tuyết nói muốn vể nhà nghỉ ngơi, vậy tại sao phủ tướng quân lại có thể cháy được?

Hắn đột nhiên bị bao trùm bởi nỗi sợ.

"Bãi triều!"

Hắn vội vã lao ra ngoài, không quan tâm đến hình tượng Hoàng đế của mình.

Tân công công liều mạng đuổi theo:

"Bệ hạ! Phủ tướng quân cách đây không xa. Thần đã sai người chuẩn bị xe ngựa, Bệ hạ đừng vội."

“Xe ngựa, đúng rồi, ta cần xe ngựa.” Thấy xe ngựa còn chưa đến, hắn lại mắng Tân công: “Xe ngựa đâu?!”

Sau đó, xe ngựa tới rồi.

Công công Tân đang định đỡ hắn lên xe, Thẩm Phàm Châu lại nhanh chóng nhảy lên yên ngựa, giật lấy roi từ tay mã phu.

Thẩm Phàm Châu đi tới tướng quân phủ, cũng không dám gõ cửa. Hắn sợ rằng những điều hắn lo sợ thực sự đã xảy ra.

Nhưng làm sao có thể?

Hắn nhìn lại quần áo của mình, nhận ra rằng khi nãy đã vội vàng đến mức khiến long bào trở nên lộn xộn.

Nếu Cảnh Như Tuyết thấy được, chắc chắn sẽ cười nhạo hắn.

Khi hắn vừa định chỉnh trang lại thì cánh cửa trước mặt đột nhiên bật mở.

Cảnh Triệt cả đêm không ngủ sắc mặt tái nhợt, nhếch nhác:

"Bệ hạ tới rồi à, ta nghe thấy tiếng vó ngựa."

"Ta... Trẫm tới đón Tuyết Nhi." Thẩm Phàm Châu suýt chút nữa đã xưng hô sai.

Cảnh Triệt không trả lời, chỉ mở cửa ra hiệu “mời vào”.

Thẩm Phàm Châu không dám đi vào. Hắn nhìn thấy rất nhiều vải trắng treo bên trong.

Lúc này hắn mới chú ý tới Cảnh Triệt cũng đang mặc đồ trắng.



Đó là đồ tang.

Thẩm Phàm Châu nhất thời có chút đứng không vững.

"Ta không vào, ta đến đón Tuyết Nhi."

“Bệ hạ hiểu mà, phải không?”

“Ta tới đón Tuyết Nhi.” Thẩm Phàn Chu nhất quyết không bước vào.

Cảnh Triệt gật đầu với người bên trong, Thẩm Phàm Châu nhìn thấy cung nữ thường đi theo Cảnh Như Tuyết tiến vào một căn phòng.

Hắn nhớ rằng Cảnh Như Tuyết đã gọi nàng ta là "Tiểu Trúc".

Tiểu Trúc lấy mặt dây chuyền ngọc từ trong phòng ra, đưa cho Cảnh Triệt. Thẩm Phàm Châu cũng không nhịn được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cảnh Triệt trao mặt dây chuyền ngọc cho Thẩm Phàm Châu: "Nàng nói ngươi sẽ hiểu."

“Ta có thể gặp lại nàng ấy không?” Thẩm Phàm Chu không dám cầm lấy mặt dây chuyền ngọc.

"Đã theo ý của muội ấy đem đi hỏa thiêu rồi. Ngày mai ta sẽ đưa nàng ấy đi về Tây Bắc."

“Vậy... ta có thể lấy một ít tro cốt của nàng ấy không?” Thẩm Phàm Châu dè dặt hỏi.

Cảnh Triệt nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: "Được."

Hắn cảm thấy rằng Như Tuyết sẽ sẵn lòng. Giống như nàng không trách hắn, nàng cũng sẽ không trách Thẩm Phàm Châu.

Thẩm Phàn Châu lấy lọ tro cốt nhỏ và mặt dây chuyền ngọc, ngơ ngác rời đi.

3

Một năm sau, thừa tướng bị bắt giam vì cấu kết với giặc, Lục Minh Châu bị phế truất, chức vụ bỏ trống.

Không ai dám khuyên hoàng đế lập hậu, cũng như từ một năm trước, đã không có ai dám cắt xén lương thực của quân Tây Bắc.

Theo lời đồn đại, đương kim hoàng đế và Nguyên Phi yêu nhau sâu đậm đến nỗi sau khi nàng qua đời, ngôi vị hoàng hậu của hắn vẫn luôn bỏ trống.



Chỉ có Thẩm Phàm Châu mới hiểu chính hắn mới là kẻ đã ép chết nàng,tiểu cô nương từng chui qua lỗ chó tới trước mặt hắn, dùng đôi mắt sáng ngời nói với hắn rằng "Trông người đẹp mắt thật đấy".

Vì để giữ vững đạo quân vương của mình mà đánh mất đi trái tim chân thành của bậc đế vương.

Trước thàn hôn, hắn nhận được một lá thư từ Cảnh tướng quân, trong đó nói rằng ông chỉ cầu mong cho nữ nhi sống tốt.

Thẩm Phàm Chu cho rằng giữa hắn và Cảnh gia có một sự ngầm hiểu rõ lẫn nhau, nếu bọn họ không phản kháng, hắn vẫn sẽ theo sự yêu thích của bản thân mà giữ lại Cảnh Như Tuyết.

Đến lúc đó, cho dù phụ hoàng có không đồng ý, thần tử can ngăn, hắn cũng sẽ giữ lại nữ nhi duy nhất của Cảnh gia.

Nhưng hắn không ngờ rằng chính nàng lại không nguyện ý.

Nàng từng nói, hắn có thể giữ lại Cảnh gia, chỉ cần hắn nguyện ý.

Hắn đã làm điều đó.

Hắn cũng từng ra lệnh người điều tra, hy vọng rằng nàng chỉ giả c.hết rồi trốn thoát để hù dọa hắn mà thôi.

Chỉ cần hắn ngoan ngoãn bảo vệ Cảnh gia, nhất định nàng sẽ quay lại.

Nhưng tất cả các bằng chứng đều cho thấy sự tàn nhẫn của Cảnh Như Tuyết.

Nàng thực sự không cần hắn nữa.

Chỉ để lại hắn cô độc giữa nhân gian. Rất nhiều năm sau, hắn mới có thể một lần đến Tây Bắc, mới có thể một lần nhìn thấy bài vị của nàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.