Trong lúc mê man, ta bị ôm trở về phòng, có người thay ta cởivớ, ta ôm chăn, sau đó khò khò ngủ mất.
Trong mũi ta đột nhiên tràn đầy mùi vị mát mẻ sau khi tắm rửacủa Niệm Vãn, ngọt ngào, mang theo hơi thở hương hoa hồng.
Ta hỗn loạn, vừa liếm liếm đôi môi vừa trở mình, bắp chân ômchăn, thoải mái thở dài.
Trong lúc mơ màng, chỉ cảm thấy có người kéo lấy cái chăn giữahai chân ta, ta theo bản năng kẹp chặt, người nọ lôi kéo một hồi, đột nhiênbuông tay, thất bại ngồi bệt dưới đất, đầu dựa vào thành giường.
Ta cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy hình ảnh mù mờ, cũng khôngcách nào nhìn rõ diện mạo người trước mặt, nhưng có cảm giác chính là Niệm Vãnkhông thể sai được. Y vào trong phòng ta làm gì? Ta suy nghĩ chậm chạp, khôngcách nào nhớ nổi chuyện sau buổi dạ tiệc.
“Cô tỉnh rồi sao?”.
Ta kinh ngạc, nhưng thật sự đã có chút thanh tỉnh.
“… Lại ngủ rồi sao?”, Niệm Vãn ngồi dưới đất không nhúcnhích, nhẹ giọng nói: “Có thể say như cô thật tốt, té một cái cũng không biếtgì”.
Ta vốn là cái gì cũng không biết, lại bị ngươi lôi kéo tỉnhlại, cho nên bây giờ cái gì cũng biết. Ta cố gắng không nhìn tới y, làm bộ nhưngủ rất say.
“Ta vẫn không hiểu, cô có cái gì tốt…”, Giọng Niệm Vãn rấtnhẹ, giống như là đang nói mớ: “Huynh ấy chưa từng thất hẹn với ta, nhưng lạivì cô mà từ chối gặp mặt ta, uổng công ta ở Tiêu phủ đợi lâu như vậy…”.
Ta nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992641/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.