Ánh mắt Dạ Kiếm Ly trong trẻo, giống như có thể nhìn thấulòng ta. Một lúc lâu sau, hắn chỉ thản nhiên hỏi tiếp: “Cô sống, chỉ để báo thùthôi sao?”.
Ta nằm trên giường, buồn ngủ nhưng sao cũng không ngủ được.Ngoài cửa sổ trời đã gần tối, gió rét xào xạc, nồng đậm mùi không khí vào đông.Ta mở gói giấy dầu đặt lên trên gối, bên trong chứa đầy bánh ngọt ta trộm đượctừ nhà bếp, lúc rời khỏi còn bị Dạ Kiếm Ly cướp mất hai cái, đây là bánh hạt dẻta thích ăn nhất, thật đáng ghét.
Ta tiện tay bốc một cái bánh ném vào miệng, quanh quẩn trongđầu là câu nói của Dạ Kiếm Ly “Cô sống, chỉ để báo thù thôi sao”, ta suy nghĩmãi, đến mức cảm thấy choáng váng.
Bởi vì báo thù, ta không giống như trước kia, hay là, căn bảnđã không còn là chính ta nữa.
Lúc đầu, ta cố gắng sinh tồn, đến lúc tìm được bạn bè, chỉmuốn sống mãi như vậy, vui vui vẻ vẻ, đến hết đời. Nhưng mà từ bao giờ, chuyệnđã biến thành như thế này? Ta muốn đích thân báo thù, bị buộc đi đến bước đườngngày hôm nay, nhưng mà thiên hạ này thì có liên quan gì đến ta? Chiến tranhkhói súng, âm mưu chốn thâm cung, ta thật sự có thể ngăn cản được sao?
Từ lúc nào ta đã bị cuốn vào cái vòng xoáy này?
Thật đau đầu, lại ăn thêm một cái bánh, mềm xốp thơm ngọt,sướng cả miệng. Nhai nhai một lúc, đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại,thôi, lão nương đây làm được gì thì cũng đã làm rồi, ta cũng không phải là cóthể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992513/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.