“Ta không cần thiên hạ này”, hắn nói nhỏ: “Ta chỉ cần nàng,có được không?”.
Một giây này, ta đứng ở đại điện hoàng cung, dưới một ngườitrên vạn người, kinh ngạc nhìn Độc Cô Bạch.
Thì ra còn có một loại tình yêu, tuy ngươi chưa từng có được,nhưng trái tim ngươi đã bị đốt cháy trong đau đớn từ lâu.
Ta còn chưa trả lời, Niệm Vãn đã nở nụ cười tươi rói, ngả ngớndựa người vào vào cây cột trước bậc thang lên điện ngọc, không hề có chút phongthái uy nghi của một hoàng tử, cất cao giọng, “Thật là nực cười, thiên hạ này,khi nào thì đến lượt huynh lựa chọn?”.
“Vậy Tam đệ muốn thế nào?”, Độc Cô Bạch không nhìn đến NiệmVãn, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Ta liếc nhìn sang, thật sự không nhận ra tí gì giống Dạ KiếmLy, chẳng lẽ… Chẳng lẽ đó thật sự là Niệm Vãn?
“Cô nhìn ta làm gì?”, Niệm Vãn đột nhiên có chút sượng sùng,“Quận chúa nương nương, chẳng lẽ cô đã thay lòng đổi dạ yêu Nhị ca? Quả là kẻthức thời mới là tuấn kiệt nha…”.
Ta vốn đã khó chịu trong lòng, nghe thấy Niệm Vãn nói mấycâu như vậy lại càng mơ hồ tức giận. Còn Tiêu Thái hậu có vẻ lo lắng, “NiệmNhi, nói nhăng nói cuội gì đó? Mau sang đây với Mẫu hậu”.
Niệm Vãn vẫn không thèm quan tâm đến lời Tiêu Thái hậu, lúcnày, văn võ bá quan đã lấy lại nhịp thở bình thường, ta liếc mắt xuống phía dướimột cái, không hề thấy quân binh gì ở bên ngoài điện, trong triều cũng không cógì kỳ lạ, nhưng mà bình thường quá mức sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992509/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.