Hình dạng vuông vắn, sắc trắng như tuyết, không hề có một vếtxước nào.
Giơ lên trước ánh nắng mặt trời, tia sáng xuyên qua trong suốt,xem ra là một khối ngọc bội tốt, chỉ có mỗi sợi dây đeo màu đỏ nay đã biếnthành màu đen, chắc là do tuổi đời của khối ngọc bội này đã cao, Tiểu Kỷ cảm thấykhông thể nào do Tuyệt Địa tiên nhân đâu.
Phía bên kia, thầy trò hai người đuổi cô ra ngoài xong,không biết đang lén lén lút lút nói cái gì. Tiểu Kỷ núp phía sau cây đại thụ,dùng sức rướn cổ vểnh tai.
“Bọn họ đang nói gì thế?”, đột nhiên có tiếng người bên cạnh.
“Không biết nữa”, Tiểu Kỷ thuận miệng đáp.
…
Cô giật mình nghiêng người nhìn sang, dáng vẻ Hà Tuyết Chiêucũng y hệt như cô, núp phía sau cây đại thụ, liều mạng rướn cổ.
Kẻ thù gặp mặt nhìn nhau “trìu mến”, tia lửa điện lại bắt đầunổ đùng đùng, rồi cả hai hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, động tác khoa trươngnhư thể hai kẻ bị bại liệt đang thi xem người ai vặn vẹo hơn.
“Này cô”, Hà Tuyết Chiêu đột nhiên mở miệng, “Quen sư đệ tabao lâu rồi?”.
“Cô nói chàng yêu của ta hả?”, Tiểu Kỷ không thèm để ý gươngmặt co giật của Hà Tuyết Chiêu, “Chắc là hai năm, sao?”.
“Mới có hai năm à?”, Hà Tuyết Chiêu cười vô sỉ, “Hai chúngta đã quen nhau hai mươi năm rồi”.
Tiểu Kỷ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, “Hai mươi năm cơ á, đây chẳngphải là thanh mai trúc mã, sớm tối sống chung, tình cảm sâu đậm không ai sánh bằngsao…”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992483/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.