Lúc ta mở mắt ra, không có ánh nắng, bầu trời màu xanh xámnguyên thủy.
Đó là lần đầu tiên ta hít thở không khí cõi đời này.
Ta bị nhét vào trong một ổ chó, có lẽ ta vừa được sinh rakhông bao lâu, tới bây giờ ta vẫn thấy biết ơn con chó đó, nó chỉ liếm liếm rồidùng thân thể ngăn gió cản rét cho ta, chứ không xem ta như một món thịt béodâng tới miệng.
Thật ra thì, sau này cũng có nhiều lần ta suy nghĩ lại, nếunhư lúc đó bị nó cắn chết, đó cũng là một việc tốt.
Người chủ con chó đó họ Trương, cho nên ta cũng lấy họTrương, nhưng mà không có tên, bọn họ thường cho ta một chút cơm thừa canh cặn,thế là ta cùng ăn với chó. Mặc dù bọn họ đối xử với ta chẳng khác gì con chóđó, nhưng ta vẫn cảm kích, bọn họ cho ta một cái họ, một chén cơm và một nơi anthân, đây đối với một đứa nhỏ mười tuổi như ta mà nói, chính là cả thiên hạ.
Ta thường cùng chó ra ngoài kiếm ăn, riết rồi săn bắt mấycon thỏ hoang nhanh nhảu không còn làm khó được ta. Cứ thế cho đến một ngày, cómột người nhìn thấy ta, ánh mắt hắn giống hệt loại động vật mà ta sợ hãi: Sói.
Ngươi là sát thủ trời sinh, hắn bước về phía ta, trên khóemiệng ta vẫn còn vương vệt máu tươi của con thỏ, Cô độc, tàn nhẫn.
Từ đó, ta khoác vào người quần áo màu đen, không cách nào cởixuống được nữa.
Ta từng gặp rất nhiều đứa trẻ mười tuổi khác, bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992480/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.