Mãi Mạc Huyền mới chịu "buông tha" cho Hắc Long, nàng ta ỉ ôi, khóc lóc đủ kiểu, làm như biệt li mấy ngàn năm vậy, nhìn thật thương tâm mà. Đến người ngoài như Thiên Ý còn thấy xót thương.
Haizz, đúng là tình si, chỉ khiến con người ta khổ thấu tâm can thôi.
Lễ hội hoa đăng ngày kia là tổ chức rồi, nên là Thiên Ý rất vui sướng, dù gì cũng là lễ hội đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời của nàng, chẳng biết sau này có còn cơ hội để ngắm những hoa đăng rực rỡ này nữa không.
Hắc Long chẳng hiểu đâu lại mất tăm từ sáng đến giờ, Mộc A thì cứ quẩn quanh bên nàng, lại sợ nàng bị hắn đưa đi đâu, đến tối mịt lại về.
"Mộc A, em có thấy tiểu Đào Đào đi đâu không?" Thiên Ý từ ngoài sân vọng tiếng vào hỏi, Mộc A đang sửa soạn lại chăn mền thì ló đầu ra trả lời "Tiểu thư để ý hắn làm gì, hắn là yêu quái gây hại đấy, kiểu gì thì kiểu sau này cũng sẽ đe dọa đến tính mạng của người."
Thiên Ý lắc đầu tỏ vẻ không mấy đồng ý, nếu Mộc A thấy hắn tốt với nàng cỡ nào, còn dẫn nàng đi hái hoa bỉ ngạn, dẫn nàng xuống Ma giới chơi, cho nàng tham quan sông Vong Xuyên, và đặc biệt nàng còn được nghe thêm câu chuyện tình lâm li, bi đát của hai vị thần tiên.
"Con rồng đen ấy không biết lại đi đâu rồi." Thiên Ý thở dài, não lòng vô cùng, nàng rõ ràng mua loại bánh ngon nhất huyện này để dành cho hắn, ấy vậy mà bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-kiep-lam-nguoi-pham-tran/3786590/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.