Trong bóng đêm, Tịch Ca cùng Rhein quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen đứng dưới tán cây, tay cầm một cái điện thoại. Tịch Ca đánh giá đối phương: không đeo kính mắt, nhìn qua không giống người của Thế giới Hắc Ám. Hắn đột nhiên lẩm bẩm: từ từ, không xong rồi, vừa nãy mình và Bì Bì hết chơi nước lại đến chơi băng, xong còn bị một người qua đường bắt gặp, anh ta còn biết tên của mình, lẽ nào ngày mai mình sẽ ngồi chễm chệ trêи trang nhất, bị chú cảnh sát mời đi uống trà…? Đêm khuya tĩnh mịch. Cả hai đều quay lại sau khi thấy có người gọi tên mình, năng lực của hacker chính thức được kϊƈɦ hoạt, tuy rằng hai đối tượng bị thuyết phục không hề hay biết nhưng hacker có thể nhìn thấy đoạn dây thừng xuất hiện trong tay gã. Hai đoạn dây thừng này, một cái quấn quanh ngực Tịch Ca, một cái quấn quanh ngực Rhein. Mỗi đoạn dây thừng lại tách ra làm mười cái miệng, mỗi một cái miệng tượng trưng cho một thông tin chính xác. Nếu gã nói đúng được một thông tin hoặc một sự vật được coi trọng, sẽ có một cái miệng khép lại. Đợi đến khi tất cả mấy cái miệng đều ngậm lại, đối tượng đã bị thuyết phục, khế ước thành lập, người bị thuyết phục —— Tịch Ca và Rhein, sẽ tuân theo mục tiêu mà gã đặt ra cho bọn họ. Gã sẽ đặt ra mục tiêu như vầy: Phục tùng chủ nhân của ta, coi ý chí của ngài ấy là ý chí của các ngươi! Hacker tay cầm hai đoạn dây thừng. Hai mươi cái miệng đung đưa. Trong không gian thuộc về mình tuyệt đối, gã đắc ý nhìn hai người đối diện. Gọi tên thật của ngươi, hỏi ngươi có dám đáp lại không? Một khi ngươi dám đáp, ngươi chính là vật nằm trong lòng bàn tay ta! Vậy thì, năng lực có trâu bò cỡ nào cũng đâu còn đáng sợ! Ha ha ha ha! Hacker cũng không để lộ hưng phấn trong lòng, có câu đi trăm dặm thì 90 dặm cũng chỉ là nửa đường, trước hết gã vẫn nên nắm chắc được kết quả trong tay rồi lại nói. Gã không hề nhiều lời vô nghĩa, lập tức tiến vào vấn đề chính, nói một lèo những thông tin về Tịch Ca mà gã đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu nhiều lần: “Ngươi là sinh viên đại học QH, nhà ngươi rất giàu, ngươi có một quản gia, ngươi và Rhein đang ở cùng nhau tại số nhà 13 tiểu khu nhà giàu, ngươi là huyết tộc!” Năm thông tin này, hoàn toàn chính xác! Đầu bên kia đoạn dây thừng đâm vào tim Tịch Ca, năm cái miệng mở ra đóng chặt lại, đồng thời dây thừng trong tay hacker trở nên thô hơn một ít. Đến khi hoàn thành quy trình, dây thừng càng dày đồng nghĩa với việc hiệu lực của khế ước càng mạnh. Nhìn năm cái miệng đã ngậm chặt, hacker càng thêm tự tin và đắc ý, đồng thời trong lòng cũng đột nhiên nảy ra một chút ảo não. Đáng giận… Vừa rồi vốn định thêm năng lực thao túng băng của Tịch Ca vào trong số những thông tin chính xác, nhưng lại nhiều lời phun ra một thông tin không mấy quan trọng, độ dày của dây thừng không được như dự đoán… Cứ bình tĩnh, còn năm “sự việc coi trọng” nữa, nếu nói được năm sự việc coi trọng, hiệu lực của khế ước sẽ mạnh hơn rất nhiều so với năm thông tin chính xác. Hơn nữa, ta vẫn còn chưa mở miệng với Tử tước bên cạnh, nói trắng ra những thông tin chính xác về hắn đâu! Hacker ổn định tâm tình, gã chuyển hướng Rhein, cũng nói: “Ngươi là sinh viên trao đổi đại học QH, nhà ngươi cũng giàu, ngươi và Tịch Ca đang sống chung ở số 13 tiểu khu nhà giàu, ngươi là huyết tộc, ngươi có dị năng hệ thủy!” Xoạt xoạt xoạt —— Lại là năm cái miệng gắt gao ngậm lại. Cũng là những thông tin chính xác tuyệt đối hơn nữa còn có chi tiết ít người biết, thế nhưng đoạn dây thừng dẫn đến trái tim của Rhein đáng thương hề hề chỉ tăng 1mm. Hacker vốn đang ôm ấp chờ mong vô cùng lớn với đoạn thông tin này đột nhiên rơi vào hoài nghi sâu sắc. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao dây thừng lại tăng trưởng ít như vậy? Mặc dù còn chưa nói đến “sự việc coi trọng”, nhưng dựa theo tốc độ tăng trưởng này, độ dày của dây thừng cũng hoàn toàn không đủ để chống đỡ mục tiêu mà gã đặt ra cho bọn chúng —— Gã hơi bực mình, nóng lòng muốn hòa lại vốn nên buột miệng thốt lên với Tịch Ca: “Người ngươi để ý nhất là Rhein, cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ với ngươi, thân nhân của ngươi trêи thế giới này đều chết hết rồi, chỉ còn ngươi và cậu ta sống nương tựa vào nhau —— “ “Ha ha ha ha ha —— “ Cái miệng đang bám lấy ngực Tịch Ca đột nhiên phát ra tiếng cười vô cùng chói tai, sau đó, nó hơi vươn đầu về phía trước, một hơi là cắn đứt dây thừng. Thông tin sai lệch. Năng lực thất bại. Đoạn dây thừng quấn quanh Tịch Ca lẫn mấy cái miệng đều tan biến. Hacker: “…” Cái, cái gì? Thất bại? Sao có thể?! Gã khϊế͙p͙ sợ nói: “Cái gì, thì ra ngươi và Rhein không phải là anh em cùng cha khác mẹ, không phải là người thân duy nhất, sống nương tựa lẫn nhau trêи thế giới này?” Tịch Ca: “…” Đây không phải là câu chuyện mình bịa đặt ra để tẩy não Trương Phàm vào một buổi chiều nào đó à… Tịch Ca vội liếc mắt nhìn sang Rhein không rõ vui buồn bên cạnh, bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là sự thật.” Hacker nhìn dây thừng biến mất, tâm tại nhỏ máu: “Không, đây là giả, các ngươi không phải là anh em, cũng không sống nương tựa lẫn nhau!” Tịch Ca: “…” Cái người này chẳng hiểu ý tí nào cả. Hắn cũng buồn bực theo: “Thật hay giả thì liên quan gì đến anh? Hơn nửa đêm anh vọt tới trước mặt chúng tôi nói nhiều thế để làm gì? Chẳng lẽ…” Tịch Ca đánh giá hacker một chút. Từ khi đối phương thốt lên hai từ “huyết tộc” là hắn đã có suy đoán, người biết đến huyết tộc thì chắc chắn không phải paparazzi hay người qua đường: “Anh là người của thế giới Hắc Ám.” Hacker: “Không sai, ta là…” Tịch Ca: “Tới đoạt quái à?” Hacker: “…” Tịch Ca: “Quả nhiên là tới đoạt quái ha —— “ Hacker thầm nghĩ nếu mà cứ đi theo chiều hướng này, kết cục của gã không mấy tốt đẹp. Dù sao gã đã thất bại trong việc thuyết phục Tịch Ca, Tịch Ca có thể động thủ. Gã nói: “Thật ra ta không có ý đó, ta đến là để… chào hỏi.” Tịch Ca: “Có ai đi chào hỏi mà mở miệng liền nói một đống thông tin cá nhân của người ta không. Lẽ nào anh là…” Hacker lo xoắn hết cả người lại. Tịch Ca: “Chó săn tin của Thế giới Hắc Ám?” Hacker: “…” Đối phương vẫn chưa đoán được. Nhất thời gã thở phào một hơi, sau lại cảm thấy như mình vừa bị vũ nhục, “Ta không phải chó săn tin, ta là Tử tước có địa vị tôn quý…” Tịch Ca: “Ngoại trừ chó săn tin ra, làm gì còn nghề nào chuyên đi thu thập thông tin của người khác chứ? Chẳng lẽ anh là tên cuồng theo dõi?” Hacker: “???” Mẹ chứ thằng này là cái giống gì vậy! Hacker có chút không thể nhẫn nhịn, gã vô cùng tức giận: “Ta nói ta là Tử tước cao quý, ngươi đừng lấy cái nghề nghiệp đê tiện đó ra để mà vũ nhục ta, sở dĩ ta chào hỏi ngươi là bởi vì đây là năng lực của ta, dị năng thiên phú của ta!” “Khoan đã, ” Tịch Ca ngắt lời đối phương, “Anh nói cho tôi biết trước, anh làm thế nào mà thu thập được thông tin của tôi và Rhein vậy?” Hacker: “Đương nhiên là internet, hiện giờ internet rất phát triển, tin gì chẳng có!” Ừm… May mà ta phòng ngừa chu đáo, thuận miệng bịa chuyện. Tịch Ca trầm ngâm hồi lâu: “Thế nên anh là hacker của thế giới Hắc Ám kiêm luôn kẻ cuồng theo dõi trêи internet ấy hả?” Hacker tức đến mức dậm chân liên tục, gã cứ đang định nói thì Tịch Ca lại cắt ngang, gã muốn giải thích cho bọn chúng biết thiên phú của mình trâu bò cỡ nào nhưng tìm mãi mà không có cơ hội! “Không, ta không phải, ta không phải chó săn tin cũng không phải cuồng theo dõi, ta là hacker!” Tiếng hét phẫn nộ của hacker vang lên trong công viên, làm mấy động vật nhỏ đang ngủ đông giật mình tỉnh giấc. Chúng nó chạy trốn tán loạn, nhất thời tạo nên thật nhiều âm thanh vụn vặt. Tịch Ca nhìn đối phương, hắn khó hiểu hỏi: “Anh nói xem khác nhau chỗ nào?” Hacker tuyệt vọng. Có lẽ ta không nên nói chuyện với hắn. Có lẽ ta nên đối phó với Tử tước kia trước. Từ đầu tới đuôi, Tử tước kia chẳng lên tiếng lần nào, quả nhiên em trai luôn đáng yêu hơn anh trai… Không đúng, bọn họ đâu có phải là anh em cùng huyết thống! Hacker làm ra một quyết định sáng suốt, gã chuyển hướng sang Rhein. Rồi sau đó gã thấy một màn gần như không thể tin nổi. Đứng trước hồ nước, Rhein rũ mắt, như có điều suy nghĩ mà nhìn ngực mình, đưa tay sờ sờ. Ngón tay tái nhợt thon dài xuyên qua dây thừng quấn trước ngực, đáng tiếc không thể chạm vào nó. Hừ, một tên Tử tước mà cũng vọng tưởng chạm vào dị năng thiên phú của ta ư? Không có khả năng, ngay cả chủ nhân của ta, vị Bá tước đại nhân kia, cũng không thể làm được loại chuyện này! Rhein xác định trong ngực quả thật có thứ gì đó. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, thứ này hiển nhiên là dị năng thiên phú của huyết tộc trước mặt. Cậu cắt ngón tay, vài giọt máu tươi từ miệng vết thương chảy ra. Cậu đặt ngón tay nhiễm máu để sát vào ngực. Dưới nhiều lần được máu cọ rửa, một đoạn dây thừng từ trong suốt biến thành thực thể, xuất hiện trước mắt của mọi người. Hacker: “…” Nội tâm của gã đang điên cuồng nhảy ra dấu chấm than và dấu chấm hỏi. Tịch Ca kinh ngạc: “Đây là gì?” Rhein trả lời: “Hẳn là năng lực của huyết tộc trước mặt, ta cũng không biết năng lực cụ thể của hắn là gì.” Cậu nói xong, dùng ngón tay dính máu nắm dây thừng, nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi ngực. Hacker: “???!!!” Dấu chấm than và dấu chấm hỏi chiếm cứ toàn bộ đầu óc gã! Tịch Ca: “Động tác này của cậu nhìn gai người quá, đau không?” Rhein: “Không đau, không khác rút kim ra khỏi thịt là mấy.” Tịch Ca: “Vậy thì đau lắm đó.” Tịch Ca vẫn có chút đau lòng, hắn an ủi vỗ vỗ ngực Rhein, còn xoa xoa giúp cậu. Rhein hít một hơi lạnh, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Tịch Ca. Tịch Ca buồn bực: “Sao thế?” Rhein: “…” Cậu dùng ý chí mạnh mẽ trả lời Tịch Ca, “Không có gì, chỉ hơi đau mà thôi.” Tịch Ca bình thường trở lại. Hắn quay đầu, đột nhiên phát hiện hacker ban nãy còn đứng trước mặt bọn họ đã không thấy đâu. Tịch Ca: “Người kia đâu rồi?” Rhein: “Chạy.” Tịch Ca: “Thế rốt cuộc anh ta tới đây làm gì …” Rhein vẫn còn đang hơi nhộn nhạo bởi Tịch Ca đột nhiên đụng tay đụng chân, cậu đáp cho có lệ, “Ta cũng không biết, có lẽ tới làm trò hề.” Hacker mới không phải tới làm trò hề đâu. Trong lòng gã giờ đây tràn ngập phẫn uất, đi tới mép khe nứt. Nếu ta không thể nói phục các ngươi, không thể thu thêm trợ thủ đắc lực cho chủ nhân, vậy hãy để ta thay chủ nhân tiêu diệt hai kẻ địch tiềm ẩn này đi. Gã móc từ trong ngực ra một vật phẩm luyện kim. Một quả cầu thủy tinh lẳng lặng nằm trong tay gã. Bên trong quả cầu thủy tinh có vật chất nào đó trắng như tơ đang xoay tròn, vật chất màu trắng này mang theo hương vị linh hồn mà các thuật sư luyện kim chế tạo. Đó là thức ăn mà sinh vật địa ngục yêu thích nhất. Gã căm hận ném quả cầu thủy tinh vào khe nứt. Cứ mười năm một lần, địa ngục xâm lấn nhân gian, không ai biết cụ thể có bao nhiêu khe nứt. Nhưng trong mỗi khe nứt, sẽ có một kẻ săn mồi ẩn náu, ba kẻ tuần tra, và từ vài trăm đến hơn một ngàn ác ma phổ thông. Cái khe nứt trước mặt này, ác ma tuần tra và ác ma phổ thông đều bị hai người kia giết sạch rồi, chỉ còn lại một con săn mồi cuối cùng có thể dạy cho bọn chúng một bài học nhớ đời —— cái loại khe nứt cần tổ chức thành đoàn đi đánh chiếm này, chỉ có hai người thì đừng mơ đến việc san bằng. Quả cầu thủy tinh đã bị bỏ lại ở khe nứt, hacker không dám dừng lại quá lâu, lập tức xoay người tìm một ví trí an toàn để ẩn náu, từ từ đợi kẻ săn mồi giết chết Tịch Ca và Rhein, sau đó gã sẽ đi thu thập đống tài liệu ác ma kia! Đại khái khoảng một hai phút, dưới mặt đất bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, giống như tiếng đá tảng lộc cộc lăn qua thổ nhưỡng. Nhưng sau tiếng lộc cộc đó, gió bắt đầu nổi lên, cây cối đung đưa, xung quanh hết sức im ắng, tưởng rằng hết thảy vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]